Chương trước
Chương sau
Thì ra bọn họ bắt tay nhau chơi xỏ cô có phải không?
Cảnh Y Nhân tức giận, thầm nghiến răng. Vậy thì bà đây sẽ chơi với mấy người. Muốn ba đồng? Cô sẽ không đánh ba đồng nữa. Sau đó, Cảnh Y Nhân thắng đậm mấy lần, ba người đàn ông sợ tới mức toát mồ hôi lạnh trên trán, Lục Minh ngồi cạnh chỉ lười biếng xem. Vào lúc Cảnh Y Nhân chỉ cần ăn thêm một quân nữa là thắng thì đột nhiên, cô cảm thấy có người ở phía dưới bàn chạm vào chân cô. Mới đầu cô nghĩ là ở đây nhiều người thì nhiều chân, không cẩn thận và phải nhau là bình thường nên cũng không để ý lắm.
Cô theo bản năng rụt chân lại một chút.
Nhưng cô vừa rụt lại, chân của đối phương lại bám theo, hình như đối phương không đi giày, dẫm lên giày da nhỏ của cô. Cảnh Y Nhân lập tức cảm thấy ghê tởm. Một cái thối tất dẫm lên giày da xinh đẹp của cô, thật quá ghê tởm! Cảnh Y Nhân tiếp tục có chân lại né tránh, đối phương có vẻ không chịu thua, giống như con sâu lông mà bò lên đùi cô. Cảnh Y Nhân theo bản năng cúi xuống nhìn thoáng qua, thật C**, cái chân đi tất màu da ghê tởm đang duỗi tới cọ cọ lên đùi cô. Đúng lúc này, tên đàn ông bên cạnh đánh ra một quân, Cảnh Y Nhân tức giận đập mạnh bàn đứng lên, đẩy quân bài ra, đồng thời nhấc chân hung hăng dẫm vào cái chân đi tất của hắn.
Cảm thấy có vẻ vẫn không đủ mạnh, cô kiễng một chân dùng sức nghiên qua nghiến lại. “Cống có hoa, tiền gấp đôi, mỗi người 40 vạn, C** lấy tiền ra!” “...” Ba người đàn ông đầu óc choáng váng, nhất thời ngây ngẩn cả người.
40 vạn! Bọn họ biết lấy đâu ra tiền?
Một người cười ha hả lấy lòng nói: “Cứ ghi nợ trước đã, đánh xong hết rồi tính một thể cũng được mà.”
“Bà đây không đánh nữa!” Cảnh Y Nhân vỗ bàn.
Lục Minh ngồi bên cạnh thấy giọng Cảnh Y Nhân hơi khác lạ.
Cô khá giận dữ. Anh theo bản năng nhìn cô từ trên xuống dưới, khi nhìn xuống thì liếc thấy chân Cảnh Y Nhân đang dẫm lên một cái chân khác. Mà người đàn ông đang ngồi cạnh anh mặt mũi trắng bệch, cắn môi dưới, trông như đang phải cố chịu đau vậy. Trong nháy mắt, Lục Minh lập tức hiểu ra điều gì. Ngay tức khắc, sát khí từ người anh tỏa ra, khiến không khí xung quanh như kết thành hàn băng. Anh đứng phắt dậy, bất ngờ nhấc chân hung hăng đạp mạnh vào người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Ghế dựa bị đổ nghiêng xuống đất “rầm” một tiếng, hắn ta ngã ngồi dưới đất. Việc này khiến mọi người xung quanh lập tức chú ý, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Dường như vẫn chưa đủ hả giận, Lục Minh hung hăng đạp mạnh vào bụng hắn ta.
Cơn tức giận trong lòng anh dù thế nào cũng không tiêu tan được.
Tên này dám trắng trợn sàm sỡ Cảnh Y Nhân, đùa giỡn vợ anh ở ngay trước mặt anh. Hắn ta thật sự hoàn toàn không để Lục Minh này vào mắt à? Hay là đầu óc có vấn đề: Định làm trò hề à?
Thấy thế, Phó Minh Tuấn buông cây gậy bi-a lao đến giữ chặt lấy Lục Minh từ phía sau. “Sao lại thế này? Lục Minh! Sao đang yên lành lại nổi giận thế?” Lục Minh tức giận đến mức hung hăng giãy ra khỏi sự kìm kẹp của Phó Minh Tuấn, đá người đàn ông kia thật mạnh một cái nữa. Anh quát lên giận dữ: “Gan mày không nhỏ đâu nhỉ, người phụ nữ của tao mà mày cũng dám mơ tưởng à!”
Nghe vậy, Phó Minh Tuấn lập tức hiểu ra, lần này anh ta không những không khuyên can Lục Minh mà còn giúp anh một tay, bước lên dạy cho người đàn ông đang co quắp trên mặt đất một trận. cảnh Y Nhân kéo Lục Minh lại: “Cậu, thôi bỏ qua đi.” Dù sao cũng không tổn hại gì, hơn nữa cũng đã giáo huấn hắn ta rồi.
Không phải cô nhân từ, mà là ở nơi này, Lục Minh là nhân vật của công chúng, cô không muốn làm hỏng hình tượng của anh, khiến người ta bàn tán là con trai tổng thống kiêu ngạo, hành hung người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.