Đáng ra anh không nên hỏi có chuyện quá khứ. Kết quả anh lại khiến cảnh Y Nhân buồn bã không thôi.
Sau khi thanh toán xong, Lục Minh ôm cô rời khỏi nhà hàng, rồi lái xe về nhà.
Về đến nhà, Cảnh Y Nhân giống như một con gấu2Koala vậy, cứ treo mình trên người Lục Minh.
Lục Minh ôm cô về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Anh dỗ cô ngủ: “Ngủ một giấc rồi khi tỉnh lại sẽ không nhớ gì nữa, em đừng nghĩ ngợi nhiều.”
“Em cảm thấy cậu thế này đã tốt chưa?” “Tốt ạ.” Cảnh Y Nhân gật đầu. “Vậy em không cần nhớ về quá khứ nữa, quên tất cả bọn họ đi, chỉ cần bây giờ em sống tốt là được.” “.” Cảnh Y Nhân cảm thấy Lục Minh nói có lý, cô không thể sống mãi trong nỗi ám ảnh về quá khứ được. Nếu cuộc sống của cô được bắt đầu lại một lần nữa, thì cô phải sống thật tốt, như mặt trời luôn rực rỡ sáng chói vậy. Cảnh Y Nhân gật đầu. Lục Minh cởi quần áo ra nằm xuống bên cạnh Cảnh Y Nhân, nhẹ vỗ bờ vai cô, hôn lên mái tóc rồi dỗ cô vào giấc ngủ như dỗ một đứa trẻ...
Mấy ngày nay, hầu như tối nào Cảnh Triệt cũng giết thời gian ở Kim Sắc Niên Hoa. Anh ta tắt nguồn di động vì sợ cô hai của Thịnh Thế kia1gọi điện thoại tìm mình. Trước kia anh ta chỉ cảm thấy, người phụ nữ đó ngoài tật mê đắm hư vinh ra, thì ngoại hình, dáng dấp cũng không đến nỗi nào, lại còn thích anh ta nữa.
Nhưng bây giờ mỗi khi gọi điện thoại cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849378/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.