Tổng thống tức giận đập bàn: “Hồ đồ! Con làm như vậy cũng là tội phạm đấy!”
“Là con làm!” Lục Minh vẫn im hơi lặng tiếng đột nhiên mở miệng.
Cảnh Y Nhân mở to mắt nhìn anh.
“Lúc Cảnh Y Nhân được đưa tới bệnh viện cũng đã sắp không xong rồi. Đến bệnh viện không được bao lâu là tắt thở. Con đã bảo cô ấy thay thế Cảnh Y Nhân. Là con ép buộc cô ấy.”
Lục Chính Hoa hết cách với đứa con trai và đứa con dâu này. Bây giờ ông phải giúp con trai và Cảnh Y Nhân thoát nạn, không cần suy xét xem hai người nói thật hay nói dối.
Chỉ cần bọn họ không phạm tội, không dính dáng tới chuyện tranh đấu chính trị thì mặc kệ bọn họ.
Đương nhiên, hôm nay Lý Đồng đã cố ý mượn chuyện này để bắt nạt Cảnh Y Nhân. Tổng thống đột nhiên nhảy sang chuyện khác, hỏi: “Con có nhìn rõ khuôn mặt của hoa đán kia không?” “...” Cảnh Y Nhân lắc đầu. Mặt anh ta tô vẽ lòe loẹt như thế, rất khó nhận ra diện mạo ban đầu, huống chi trời còn tối đen như mực nữa. Tổng thống thầm thở dài, cũng không hỏi nhiều nữa. Ông nhìn hai người: “Các con định xử lý thế nào?”
Lục Minh không trả lời tổng thống chuyện này mà giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay, rồi chuyển chủ đề: “Cha! Con có việc muốn đưa Cảnh Y Nhân đi ra ngoài một chuyến.” “...” Tổng thống nhíu mày nhìn Lục Minh chằm chằm. “Trước khi xóa bỏ tội danh, hai người các con không ai được đi hết!”
“Một tiếng là đủ rồi ạ.” “Con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849348/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.