Tiểu nha đầu hoảng hốt chạy vào trong chiếc kiệu bị đổ rạp dưới đất của hắn rồi lại sốt sắng chui ra.
Nàng tới tìm hắn sao? Hành động này khiến đáy lòng vị để vương lạnh lùng như tan chảy, một dòng nước ấm áp lan tới tận đáy lòng. Trong tim hắn không hiểu vì sao nảy sinh một ý nghĩ: “Hắn phải giữ đứa bé này bên cạnh...”
Buổi diễn thuyết của tổng thống kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ. Kết thúc buổi diễn thuyết, tất cả mọi người đều hoan hô nhiệt liệt, điều này đã lôi kéo tấm tư cảnh Y Nhân trở lại. Những người có ghế ngồi trên khán đài như bọn họ cũng đứng dậy vỗ tay. Cảnh Y Nhân dù chẳng lọt tai chữ nào đành đứng dậy vỗ tay cùng bọn họ. Cô chỉ thấy Lý Đồng ở bên cạnh nói: “Tổng thống giỏi thật, không cần dùng đến bài phát biểu sẵn mà vẫn diễn đạt lưu loát, rõ ràng như vậy. Cả nội dung và khí thể đều vô cùng khoáng đạt.”
Tiếp theo chính là lễ đại duyệt binh.
Trời dù nắng nóng đến đâu cũng không làm sụt giảm được sự nhiệt tình của dân chúng, họ đội nắng vẫy quốc kỳ trong tay. Các đài truyền hình lớn đều đang phát trực tiếp buổi lễ.
Đầu tiên là hát quốc ca, làm lễ kéo cờ, tất cả mọi người đều hòa nhịp đồng thanh hát.
Thậm chí, có người còn phấn khởi, kích động tới mức chảy nước mắt.
Những bài quốc ca này Cảnh Y Nhân không thuộc nổi một câu, cô ngồi im tại chỗ không nhúc nhích. Các nghị sĩ ở phía sau đều đang hát. Có lẽ viên nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849335/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.