Chương trước
Chương sau
Ngay lúc Cảnh Y Nhân định thổi tiếp, Lục Minh với ngăn cô lại: “Được rồi! Đừng thổi nữa...”
Anh còn chưa nói hết lời, đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa phòng bật tung ra. Một cái... Không! Là một con chó Great Dane với cái đầu to bằng đầu Cảnh Y Nhân đang nhào về phía họ.
Lục Minh hoảng sợ lập tức ôm lấy Cảnh Y Nhân né tránh, giải thích: “Đây là còi gọi chó, chỉ có chó mới nghe thấy thôi.” “...” Cảnh Y Nhân lần đầu tiên nghe thấy thứ này. Chú chó Great Dane lượn quanh Lục Minh thở hồng hộc, vươn dài đầu lưỡi liếm cái mũi của mình rồi rụt lại. Nó có vẻ rất thích mùi hương trên người anh, liên tục ngửi hít bên chân anh.
Hai chân nó lùi về phía sau, ngẩng cao đầu nhìn cảnh Y Nhân đang được Lục Minh ôm trong lòng.
Một đôi mắt tròn vo nhìn cảnh Y Nhân, hai chân trước nhảy lên bám vào đùi cô, vươn đầu lưỡi thở phì phì về phía cô.
Lục Minh nhíu mày, gầm nhẹ một tiếng: “Ra ngoài.” Chú chó Great Dane có vẻ sợ Lục Minh, bị quát một tiếng liền thả hai chân trước xuống, thất vọng lủi thủi đi một vòng quanh phòng, tủi thân rên ư ử. Chú chó này vừa to vừa xấu, nhưng cũng thật đáng yêu. Lục Minh thả Cảnh Y Nhân ngồi xuống sô pha, sau đó gọi người mang tới một túi thức ăn cho chó, để Cảnh Y Nhân chơi với nó.
Sắp xếp xong mọi thứ, anh nhanh chóng rời đi.
Cảnh Y Nhân không biết Lục Minh đi đâu làm gì, tóm lại hôm nay ngoài cô ra, hình như tất cả mọi người đều cực kì bận rộn.
Cảnh Y Nhân chơi đùa với chú chó, đặt cho nó cái tên là “Đại Xu“.
Vừa to vừa xấu, rất hợp với ngoại hình của nó.
Mãi đến khi tháp đồng hồ cổ bên ngoài vang lên 9 hồi chuông, một người phụ nữ trung niên trong trang phục công sở mới dẫn Cảnh Y Nhân lên đài quan sát trên tầng hai, ở đó có một chiếc ghế dành riêng cho cô. Mỗi dãy ghế đều được sắp xếp thẳng hàng, từng chỗ ngồi đều được gắn tên sẵn trên đó.
Nhưng khi cổ vừa đến đài quan sát, còn chưa kịp ngồi xuống đã phát hiện chỗ bên cạnh là Lý Đồng, cạnh Lý Đồng là cha cô ta, chỉ huy trưởng Lý.
Cảnh Y Nhân đanh mặt lại, do dự hai giây mới ngồi xuống. Lý Đồng dường như sớm biết vị trí bên cạnh là Cảnh Y Nhân, lúc nhìn thấy cảnh Y Nhân thậm chí còn tỏ ra rộng lượng mà mỉm cười với cô.
Cảnh Y Nhân mặc kệ cô ta. Lý Đồng có vẻ biết nhẫn nhịn, cũng không chủ động nói chuyện với cô. Viên nghị sĩ vẫn đứng sau ghế ngồi của Cảnh Y Nhân để tiện phục vụ bất cứ nhu cầu nào của cô. Nghi thức Quốc Khánh tiêu chuẩn chính thức bắt đầu. Sau khi đoạn nhạc mở màn kết thúc, tổng thống đại nhân mặc âu phục đi giày da, đứng trên bục diễn thuyết bằng microphone.
Bên dưới, sau hàng rào phân cách là quần chúng nhân dân cùng quân nhân có nhiệm vụ giữ trật tự, người người tấp nập nhìn không thấy điểm cuối.
Dân chúng tung hô tổng thống muôn năm. Các bên truyền thông đều quay trực tiếp lễ đón mừng tân tổng thống hôm nay.
cảnh Y Nhân được xem cảnh tượng hoành tráng như vậy, đúng là khác hẳn với cảnh hoàng để đăng cơ ở nước Lộc Nguyên, Sau lễ đăng cơ hoàng đế sẽ tổ chức hội hè náo nhiệt suốt ba ngày, hết ngày thứ ba, liên kiệu của hoàng đế sẽ xuất cung dưới sự hộ tống của đại đội nhân mã hộ vệ, cung nữ, thái giám để làm từ thiện cho dân chúng trong hoàng thành.
Hoạt động đó không chỉ diễn ra vào lúc hoàng đế đăng cơ mà cứ 7 năm một lần, hoàng đế sẽ công khai xuất cung, tổ chức các hoạt động gần gũi với dân chúng như thế.
Cô đã được hoàng để cữu cữu đưa vào cung trong thời điểm 7 năm đầu tiên sau khi tận hoàng đế đăng cơ.
Hoàng để xuất cũng là chuyện trọng đại, khắp đường lớn đều vô cùng náo nhiệt, còn đông vui hơn cả tết âm lịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.