“Đồ đồng bóng chết tiệt này! Cút! Cút ngay cho ông! Đừng ở đây làm ông buồn nôn nữa!”
Anh ta chửi bới làm những giọt nước miếng trong suốt văng tứ tung, tay quơ quào loạn xạ. Khóe miệng “cô gái” hiện lên một nét cười, “cô ta” không chút hoang mang ngồi dậy, thậm chí còn cởi thứ duy nhất trên người xuống, để lộ “ám khí” ra. Cảnh Triệt trợn trừng mắt, hoảng sợ lùi về số pha phía sau, “đồ chơi” của “cô ta” còn to hơn cả của anh nữa.
“Cô gái” cười khẽ, tao nhã bước đến cửa phòng, “cạch” một tiếng, cửa bị khóa trái.
“..” Cảnh Triệt hoảng sợ, khắp người nổi da gà. “Đ* mày định làm gì?” Cảnh Triệt rống lên giận dữ. Vừa dứt lời, anh ta bỗng nhận ra có gì đó bất thường, tại sao cả người anh ta lại khô nóng không chịu nổi thế này?
Phía dưới anh ta cứng ngắc như thỏi sắt.
Ly rượu anh ta vừa uống có vấn đề chăng? Nghĩ vậy, Cảnh Triệt tức giận mắng: “Mày cho tao uống rượu gì thế hả?” “Cô gái” cười nhạt, đi từng bước tới gần Cảnh Triệt. “Mùi vị không tệ nhỉ? Đó là rượu mà Lục tổng và cô Cảnh đã tự mình pha chế giúp anh đấy. Bọn họ nói khẩu vị của anh khá nặng, rượu bình thường không đủ mạnh, không hợp khẩu vị của anh.”
“Rượu này được pha thêm hai loại thuốc, ngoài nước đái cóc để trừ độc, máu cóc để bổ thận, còn có nước bọt, da, lòng trắng trứng của thằn lằn, đều là những thứ cực bổ, rất tốt cho cơ thể anh.” “...” Nghe vậy, Cảnh Triệt ghê tởm đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849326/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.