Thu Bách Hợp tức giận giậm chân, nước mắt tuôn trào như chuỗi trân châu bị đứt dây. Mặc dù đã ngoài 40 tuổi nhưng trông bà vẫn xinh đẹp như hoa, hễ đau khổ khóc lóc là có thể khiến người đàn ông đanh thép cũng phải mủi lòng.
Thực ra từ trước đến nay Thu Bách Hợp luôn hiền lành nhu mì, bà chỉ có mỗi đứa con trai cảnh Hi, nên chuyện gì cũng có thể cho qua, chỉ riêng chuyện này thì không bao giờ bà để con trai mình chịu thiệt. Hơn nữa bà còn từng suýt mất con, chỉ cần Cảnh Hi đau ốm nhẹ là bà đã sợ quýnh lên và đau lòng rồi.
Thu Bách Hợp vừa khóc, Cảnh Đức Chính đã luống cuống tay chân, muốn nổ tung cả đầu. Bên này Lục Minh chèn ép ông, bên kia vợ yêu lại đau lòng muốn chết. Từ trước đến nay, Cảnh Đức Chính luôn coi Thu Bách Hợp như bảo bối, kết hôn với bà năm, sáu năm tới bây giờ, chưa một lần ông nghe thấy hai chữ “ly hôn” từ miệng bà. Lần này Thu Bách Hợp đã thật sự tức giận rồi, Cảnh Đức Chính đau lòng vội vàng dỗ dành bà: “Bách Hợp, bà đừng giận, tôi sẽ không bỏ qua cho thằng con chết tiệt kia đâu. Cảnh Hi cũng là con tôi, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả mà.”
Thu Bách Hợp tức giận đến mức khóc òa lên: “Cảnh Triệt mới là “thịt” của ông, Cảnh Hi không phải do ông sinh ra nên đương nhiên ông đâu cần.”
“Tôi cần chứ, sao tôi lại không cần?” Cảnh Đức Chính dỗ dành, đỡ Thu Bách Hợp đến sô pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849323/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.