“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cảnh Y Nhân lạnh lùng trả lời.
AS “Bảo Lục Minh cho tôi hợp tác một vụ làm ăn, hoặc là tháng này cô trợ cấp cho tôi một ngàn vạn để tiêu, chọn đi!” “Tôi còn là sinh viên, lấy đâu ra tiền?” Cảnh Y Nhân giận đến nghiến răng.
Đúng là kẻ ngớ ngẩn đang nằm mơ.
“cảnh Y Nhân, tôi chưa bao giờ thấy kẻ nào ích kỷ như cô, anh trai của mình mà...”
“Cút! Anh thì TM* anh trai cái gì!” Cảnh Y Nhân gào lên giận dữ. (*) TM: Đồng nghĩa với fuck.
Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào để tiện như vậy.
Nhà họ Cảnh có nghèo đến mức ấy không? Khi cô gặp Cảnh Triệt lần đầu tiên, rõ ràng có ấn tượng rất tốt về anh ta.
Anh ta còn tặng cô vòng tay kim cương, đã chịu chi như vậy rồi, sao giờ lại đòi cô tiền tiêu?
Sau khi cúp điện thoại một lát, di động của Cảnh Y Nhân rung lên, một tin nhắn mới vừa gửi đến. “Mọi người đồn rằng cô ích kỷ, ghê tởm, thì ra đều là thật, có một đứa em gái bỏ rơi gia đình như vậy thật đáng xấu hổ, tôi thấy mất mặt thay cho cô.” “...” TM nhà họ Cảnh nghèo đói đến mức nào thể, cô không trợ cấp nhà mẹ đẻ thì cả nhà bọn họ sẽ chết hay sao mà dám mắng cô như vậy? Cảnh Y Nhân mặc kệ Cảnh Triệt, chuyện này cô cũng không tiện nói với Lục Minh. Dù sao, bàn về danh phận, Cảnh Triệt là anh trai ruột của cô, nếu để Lục Minh biết Cảnh Triệt vòi tiền anh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849317/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.