Phó Minh Tuấn lạnh lùng liếc cô một cái: “Phó Minh Tuấn tôi sống đến giờ này tuy không được ngon lành như người đàn ông của cô, nhưng không đến độ phải dùng tiền của cô đâu.” “Thể anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua quần áo?”
“...” Phó Minh Tuấn lạnh mặt, hai bên thái dương giật giật. Cô nói gì mà cứ như chuyện đương nhiên thể: Tiền của anh ta sao lại phải kê khai với cô? Cô có phải vì anh ta đầu, hỏi những câu đó làm gì.
Người phục vụ đứng một bên nghe thấy cuộc đối thoại giữa Phó Minh Tuấn và Cảnh Y Nhân có nhắc đến tên của anh ta, vẻ mặt ngưỡng mộ nói xen vào câu chuyện. “Ngài chính là giáo sư Phó Minh Tuấn trong truyền thuyết à? Tôi đọc giới thiệu về ngài trên tạp chí, là người trẻ tuổi đẹp trai nhất trong lịch sử nghiên cứu. Chuyên viên nghiên cứu lịch sử quốc gia.”
“...” Nghe người phục vụ nói, Cảnh Y Nhân giờ mới hiểu được. Phó Minh Tuấn hóa ra không chỉ là giáo sư, mà còn là chuyên viên quốc gia, ngoại trừ tiền lương ở trường còn có bổng lộc quốc gia, chẳng trách lại có tiền như vậy. Mua quần áo xong ra khỏi cửa hàng, Phó Minh Tuấn lại lượn một vòng trong trung tâm thương mại, vốn muốn tìm một nhà hàng để ăn cơm.
Kết quả thấy rất nhiều người đang vây xung quanh một cửa hàng bán đá quý trong trung tâm thương mại. Thỉnh thoảng họ còn nhìn thấy cảnh sát cầm bộ đàm ở chỗ đó đi đi lại lại. Phó Minh Tuấn theo bản năng nhíu mày, xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849301/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.