Cô ta ngủ với người ta mà không được gì, tiền chưa lấy được còn ăn no đòn.
“...” Cảnh Y Nhân ở trong xe nhìn ra ngoài say sưa.
“Cô biết người thứ ba kia hả?” Tài xế giật mình nghiêng đầu nhìn Cảnh Y Nhân qua khe hở từ chỗ ngồi: “Vậy cô có muốn giúp một tay không?” Cảnh Y Nhẫn cười khẽ.
“Tôi quan tâm cô ta làm gì? Tôi không đến đánh thêm là tốt lắm rồi. Tiện nhân thì rất đáng đánh, không đánh sẽ không nhớ lâu!”
“Cổ Cảnh, đừng xem nữa, chúng ta đi thôi! Hôm nay ngài Lục sẽ về sớm đấy!”
Tài xế đánh xe rời đi.
“...” Cô xem còn chưa đã nghiện mà.
Buổi chiều Phó Minh Tuấn không có lớp nên đến công ty Lục Minh một chuyến. Anh ta mang mấy tấm hình đã thu thập được giao cho Lục Minh. Cũng trùng hợp xế chiều hôm nay Lục Minh không bận gì, hai người ở trong phòng làm việc trò chuyện một hồi. Lục Minh kêu thư ký pha hai ly cà phê mang vào,
Anh mở túi giấy, đổ ảnh chụp bên trong ra rải lên bàn.
Lục Minh chỉ tùy tiện liếc nhìn một cái, dường như không có nhiều hứng thú lắm đối với những bức ảnh này.
“Đây chính là lăng mộ của vị hoàng để lần trước cậu nói với tôi à?”
Phó Minh Tuấn bê tách cà phê thơm lừng lên nhấp một ngụm: “Ừm, có vấn đề gì?” “Ông ta có mấy người con gái? Có tranh vẽ hoặc có ghi chép lại tên là gì không?” “...” Động tác uống cà phê của Phó Minh Tuấn dừng lại một lát, vẻ mặt đầy mờ mịt nhìn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849295/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.