Cảnh Y Nhân dạo quanh trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch một vòng. Nghĩ đến thời tiết gần đây nóng bức, mỗi lần ra ngoài, ánh nắng khiến da cô bỏng rát khó chịu, sau khi được nhân viên bán hàng tư vấn, cô mua một lọ kem chống nắng, còn được tặng thêm một chiếc ô nữa.
Sau đó cô bất giác đi loanh quanh, đến khi định thần lại đã thấy mình đang giường ô đứng trước cửa tổng công ty Lục thị. Tòa cao ốc của tổng công ty Lục thị là một công trình kiến trúc có thiết kế độc đáo, cao lớn đồ sộ, như một biểu tượng của thành phố S.
Ở cửa chính tòa cao ốc, đám đông ra ra vào vào liên tục không ngừng. Cảnh Y Nhân bất giác bước lên bậc thang đi vào, ô cũng chưa cụp lại đã đến trước quầy lễ tân ở đại sảnh, hỏi.
“Hôm nay Lục Minh có đến công ty không?”
Cảnh Y Nhân luôn mở miệng hỏi theo thói quen, không xưng tên với đối phương, càng không dùng hai chữ “Xin hỏi“.
“...” Ánh mắt nhân viên lễ tân có vẻ kỳ quặc, cô ta nhìn cô gái đang che ô trong nhà từ trên xuống dưới thật kỹ càng.
Cô gái xinh đẹp này có vẻ rất kiêu ngạo, nghe cách nói thì hình như có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc. Nhân viên lễ tân tuy trong lòng không thoải mái nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Xin hỏi cô có quen biết tổng giám đốc không? Cô đã đặt hẹn trước chưa ạ?” Tuy nhiên thái độ của cô ta không cung kính cho lắm. Cảnh Y Nhân thản nhiên giải thích: “Tôi là vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849257/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.