Rừng cây nhỏ? Cô và Phó Minh Tuấn làm gì trong rừng cây nhỏ thế?
Cảnh Y Nhân nhờ ti vi và sách vở biết được bình thường một nam một nữ mà vào rừng cây nhỏ, không phải để nắm tay thì cũng là để hôn môi, lẽ nào lại đi ăn dã ngoại?
Cảnh Y Nhân do dự hồi lâu mới ấp a ấp úng mở miệng. “Ừm... Chuyện đó... tôi không nhớ rõ cho lắm. Tôi thường xuyên vào rừng đó mà, nhiều lần lắm! Tôi không nhớ anh đang nói đến lần nào nữa.” “...” Đôi mắt Phó Minh Tuấn trở nên sâu thẳm, câu trả lời của Cảnh Y Nhân làm anh hơi bất ngờ. Lục Minh từng nói với Phó Minh Tuấn rằng sau lần tự sát ấy, Cảnh Y Nhân không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng hiện giờ Cảnh Y Nhân đâu giống người không nhớ rõ gì cả? Mà là giống hệt như đang che giấu điều gì đó, rõ ràng là không biết mà còn giả vờ là mình biết rõ. Phó Minh Tuấn thản nhiên nói: “Lần đó, cô bị mấy cô gái cùng trường bao vây rồi đưa vào rừng...”
Phó Minh Tuấn cố ý giả vờ muốn nói lại thôi, vừa lái xe vừa liếc nhìn Cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân mở to mắt chờ anh nói tiếp. Nhưng cố tình, Phó Minh Tuấn lại không chịu nói mà hỏi một câu: “Cô nhớ ra chưa?” “Tôi thường xuyên cùng con gái vào rừng mà, anh nói tới ai cơ?” Lần này, Cảnh Y Nhân trả lời rất nhanh và lưu loát. “Cô bị bọn họ đánh, nếu không có tôi thì chắc cô đã phải nằm viện rồi.” “...” Nghe vậy, khóe miệng Cảnh Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849255/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.