Chẳng phải em đang mang thai sao? Mang thai thì sao có thể đứng dưới nắng gắt như thể được? Lại còn đi chân trần trên sàn nữa?” Lục Minh quang cô ngồi lên giường. Sau đó, anh nhấc bàn chân nhỏ của cô lên kiểm tra, bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa nắn, quả nhiên nóng rực.
Lục Minh nhíu mày hung hăng lườm cô một cái rồi đi vào nhà vệ sinh bề một chậu nước lạnh ra.
Lục Minh đặt chậu nước cạnh giường, ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên, nâng đôi chân nhỏ của cô lên ngâm vào trong nước.
“...” Cảnh Y Nhân ngồi trên giường bình tĩnh nhìn đỉnh đầu Lục Minh, cánh tay trần của anh mạnh mẽ rắn rỏi, to rộng, từng ngón thon dài, cẩn thận rửa chân giúp cô. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông giúp Cảnh Y Nhân rửa chân, ngay cả người cha ruột thịt của cô cũng chưa từng cọ rửa chân cho cô bao giờ. Bất giác, Cảnh Y Nhân lại nghĩ đến cảnh Tiết Phương Hoa kiêu ngạo, hùng hổ bắt nạt cô, còn trắng trợn khoe khoang Lục Minh đối xử với cô ta tốt như thế nào.
Lục Minh đã đối tốt với Tiết Phương Hoa, còn bao nuôi cô ta bên ngoài như vậy, bây giờ anh lại ân cần tử tế với cô để làm gì? Trong lòng Cảnh Y Nhân rối như tơ vò, cực kỳ bức bối, “cậu” càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy khó chịu. Lục Minh nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân, thỉnh thoảng lại vốc nước lên chân cô, sau đó đặt cả đôi bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849250/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.