“Tại sao?” Cảnh Y Nhân khó hiểu hỏi.
Quản gia Ngô lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Có khả năng cô ấy mắc bệnh gì đó, ngài Lục cũng sẽ không nói với chúng tôi những chuyện như vậy.” “...” Nói như vậy có nghĩa là chỉ có Lục Minh mới biết.
Sau khi đi khỏi nhà Lục Minh, Tiết Phương Hoa đúng là đã bị kích thích rất lớn, nhiều năm rồi, cô ta chưa bao giờ cảm thấy giận dữ như ngày hôm nay. Tức đến mức muốn nổ phổi!
Sau khi xe được kéo đi sửa chữa, cô ta tìm một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi. Bàn tay run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cô ta gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Đã nhiều năm bệnh không tái phát, cô ta đã hình thành thói quen không mang theo thuốc bên người, thậm chí còn dùng thuốc đã lâu. Cô ta gọi bảo mẫu ở nhà mang lọ thuốc an thần đến cho cô ta. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới Cảnh Y Nhân lại mang thai. Đáng giận nhất chính là Lục Minh còn kéo số điện thoại của cô vào danh sách hạn chết
Trẻ con! Trẻ con! Đời này, cô ta căm thù trẻ con nhất!
Tiết Phương Hoa ôm ngực, nhận lấy cốc nước ẩm mà người phục vụ mang đến rồi uống một hớp.
Đúng lúc đó, điện thoại di động mà Tiết Phương Hoa để trên bàn bỗng vang lên, trên màn hình là một dãy số không tên, nhưng lại không hề xa lạ chút nào. Tiết Phương Hoa nhíu mày do dự vài giây, nhưng vẫn vươn bàn tay mảnh khảnh được sơn móng tay màu hồng cầm điện thoại di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849246/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.