Tiết Phương Hoa tự mình cởi bộ váy đỏ ra, tùy tiện vứt trên ghế sopha, thân hình gợi cảm của cô ta mặc một bộ đồ lót ren màu đen, dưới chân thon dài xỏ một đôi dép bông.
Đó cũng là đôi dép gấu hồng phấn cô thích nhất, bình thường hay đi dưới nhà.
Tiết Phương Hoa coi thường khịt mũi cười nhẹ một tiếng: “Thay quần áo chứ làm cái gì.”
Cô ta nói như chuyện đương nhiên, đồng thời ánh mắt còn liếc qua Cảnh Y Nhân, đưa tay ra giật lấy bộ váy màu vàng nhạt.
Ngay khi tay cô tay sắp chạm tới váy thì váy bị Cảnh Y Nhân lập tức rút ra.
“Đây là quần áo của tôi! Cô muốn mặc là mặc được à?”
Tiết Phương Hoa khinh bỉ phì cười một tiếng: “Cảnh Y Nhân, đây không phải là lần đầu tiên tôi tới đây lấy quần áo, trước đây cô đâu có phiền, bây giờ đổi lại giả vờ thanh cao à?”
Trước đây Cảnh Y Nhân không thích quần áo theo phong cách này, những bộ này đều còn mới, thường thường cô ta đều đến lấy hai bộ mang về.
Cảnh Y Nhân mặc dù bực tức nhưng cũng chỉ im lặng không lên tiếng, hơn nữa còn như con chó chạy sau mông nịnh bợ cô ta.
Khi đó dù trong lòng Cảnh Y Nhân ghét cô ta nhưng cũng biết ở trong nhà này, địa vị của Tiết Phương Hoa cao hơn Cảnh Y Nhân nhiều.
Tiết Phương Hoa quan sát Cảnh Y Nhân từ trên xuống dưới, khí chất của cô ta quả thực khác quá nhiều so với trước đây. Nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ như con chó pug xun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849237/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.