“Nhắc tới mới nhớ, đã hơn một năm rồi tôi chưa gặp cô ấy, chỉ thấy qua trên báo mấy ngày trước. Cô ấy bây giờ thế nào rồi?”
“ “Rất khỏe.” Lục Minh lạnh nhạt đáp lại.
“Cô ấy đã kiếm được bạn trai chưa?”
“Chưa.” Nói xong, Lục Minh nhíu mày liếc nhìn Phó Minh Tuấn: “Cậu có ý với cô ấy à?” Nếu như thế thật thì không thể tốt hơn.
Lục Minh vừa hỏi như vậy thì gương mặt điển trai của Phó Minh Tuấn có vẻ ngượng ngiu: “Nào có, tôi chỉ quan tâm hỏi thăm cô ấy một chút thôi. Cô ấy là kiểu người nào chứ, tôi chỉ muốn tìm một cô gái bình thường làm vợ thôi.” “...” Kiểu nào? Người phụ nữ kia thể nào cơ? Cảnh Y Nhấn nghe bọn họ nói chuyện mà không hiểu gì cả. Cái có tên Tiết Phương Hoa kia có điểm nào không bình thường à?
Nghe vậy, sắc mặt Lục Minh tối sầm lại, không nói nữa mà tiếp tục ăn cơm. “...” Phó Minh Tuấn nhận ra mình vừa rồi đã nhanh nhẩu nói ra điều không nên nói. Chuyện về Tiết Phương Hoa là nỗi đau mà cả đời này Lục Minh không hề muốn nhắc lại. Phó Minh Tuấn cúi đầu ăn cơm, không nói nhiều nữa. Chỉ có Cảnh Y Nhân vẫn ngơ ngác nhìn Lục Minh rồi lại nhìn Phó Minh Tuấn, không hiểu bọn họ đang nói gì.
Đêm đến, Lục Minh đã quên câu chuyện Phó Minh Tuấn kể với anh ban ngày. Nhưng trước khi ngủ, câu chuyện ấy lại không ngừng tái hiện trong đầu anh, khiến anh không cách nào ngủ yên được. Cuối cùng, anh gửi cho Phó Minh Tuấn một tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849227/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.