Chương trước
Chương sau
“Những người khác đều tưởng là lăng mộ của vị hoàng đế đầu tiên của nước Lục Trăn, ngay cả chuyên gia mà truyền thông mời đến phân tích cũng không thể xác định được.”
“Lúc đó thầy giáo tôi cũng đến, chỉ có thầy giáo tôi biết nhưng không nói cho bọn họ sự thật. Hơn nữa tất cả đám trộm mộ sau khi mở quan tài đều để lại ba nén hương“.
Nói đến đây, vẻ mặt Phó Minh Tuấn hơi ảm đạm.
“Tại sao?” Lục Minh khá ngỡ ngàng, người thời cô ấy và người hiện đại không có quan hệ gì, đầu tất yếu phải giấu giếm? “Vì đồ vật đều đã bị trộm sạch, không còn gì có thể trộm nữa, trộm mộ sẽ trực tiếp mở quan tài, tìm kiếm trong đó. Kết quả trong quan tài chỉ có hai bộ xương trắng.” Phó Minh Tuấn nói với giọng chua xót, vẻ mặt còn mang theo một chút cảm thông. “...” Nghe vậy, Lục Minh đột nhiên ngẩn ra, không hiểu sao trong lòng như có một mũi dùi đâm đến đau đớn.
“Thầy tôi nói không được quấy nhiễu bọn họ, vì thế vẫn không công khai thân phận của họ. Hai bộ xương trắng ôm nhau 3000 năm, ai nhìn thấy mà không đau lòng chứ!”
“Đó là lăng mộ hoàng đế thời cổ đại, ai dám nằm chung mộ với hoàng đế? Chỉ có chôn cùng chứ chưa từng thấy cùng lắng cùng huyệt bao giờ, ngay cả hoàng hậu cũng không có tư cách này, trừ khi là hoàng đế trước khi nhập quan đã tự ôm người phụ nữ ấy theo cùng“. “Thầy tôi nói cô gái kia hẳn vẫn còn là trẻ con, chết trước hoàng đế. Chẳng khác gì vị hoàng đế kia đã ôm một thi thể bước vào hoàng lăng“. “...” Không hiểu tại sao khi nghe xong câu chuyện đẹp lại thê lương ấy, trong lòng Lục Minh bỗng đau quặn lại.
Anh muốn tìm hiểu thông tin về nước Lộc Nguyên vốn chỉ vì Cảnh Y Nhân, Cảnh Y Nhân không chỉ một lần hỏi anh về đất nước ấy, mấy lần, anh còn nhìn thấy cảnh Y Nhân tìm kiếm về nước Lộc Nguyên trong điện thoại di động của mình. Chân tướng đã bày ra trước mặt, Cảnh Y Nhân hiện giờ đúng như suy đoán ban đầu của anh, cô không phải là Cảnh Y Nhân trước đây, mà là một cô gái khác!
Anh vìmuốn hiểu rõ Cảnh Y Nhân hơn nên mới tìm hiểu về nơi đó. Đối với vị hoàng để gì đó, anh không có một chút hứng thú nào, nhưng vừa nghe Phó Minh Tuấn kể câu chuyện ấy, trái tim anh lại run lên từng hồi. Anh biết mình không phải là người cảm tính, càng sẽ không vì yêu hận tình thù, tình yêu trai gái của người khác mà bị cuốn theo.
Nhưng lúc này, không hiểu sao đáy lòng anh lại có một nỗi đau đớn mơ hồ. Phó Minh Tuấn tiếp tục chìm đắm vào hình ảnh trong đầu: “Cậu không biết đâu, sau khi nghe xong câu chuyện này, tôi đã cực kỳ xúc động. Từ cổ chí kim chưa có lăng mộ hoàng đế nào mà một mộ hai bộ hài cốt cả...” Lục Minh là người sống theo lý trí, xưa nay chưa có chuyện gì có thể khiến đáy lòng anh lần lượt rung động và khắc sâu đến thế, hơn nữa lại còn là người xa lạ, không liên quan gì. Anh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi bỗng dưng mở ra.
Đôi mắt sáng ngời lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước, anh ngắt lời Phó Minh Tuấn: “Tôi chỉ hỏi cậu về nước Lộc Nguyên, cậu kể ra nhiều chuyện như thế để làm gì?” “Chẳng phải vì vị hoàng đế kia trùng tên trùng họ với cậu nên tôi mới nhận tiện kể lại cho cậu nghe hay sao! Mà cậu hỏi tôi về nước Lộc Nguyên đấy, tôi không nói về hoàng đế thì nói ai đây? Có khác nào người ngoài hỏi thăm về thành phố S, người ta không nói về Lục Minh cậu hoặc thủ trưởng đại nhân là bố cậu, lẽ nào lại nói về con chó con mèo gì đó à?”
“...” Lục Minh không buồn để ý đến anh ta. Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Lục Minh, Phó Minh Tuấn có cảm giác như bị giới một gáo nước lạnh.
“Được rồi! Là tại tôi lắm chuyện! Không nói nữa là được chứ gì! Đổi đề tài khác đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.