Chương trước
Chương sau
Cô do dự vài giây mới nhỏ giọng nói: “Cậu ơi! Khi nãy ở ngoài thái độ của cháu không tốt, cho cháu xin lỗi! Đây là cappuchino người giúp việc vừa mới pha, cậu uống đi cho nóng.”
Cảnh Y Nhân hai chân đứng thẳng, đôi tay nhỏ xinh đan lại phía sau, khóe miệng cong lên nụ cười xinh đẹp. Lục Minh đang nhìn máy tính bèn nhìn lướt qua, anh nhướn mày, cốc cappuchino không hề có chút bọt nào mà lại còn có màu hơi đỏ đỏ.
“...” Đây là cappuchino ấy hả?
Cảnh Y Nhân là người cảm thấy bản thân mình làm chuyện không hề sai mà lại phải đi xin lỗi sao? Lục Minh tiếp tục làm việc, ngón tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím, ước chừng một phút, anh mới hờ hững mở miệng: “Biết rồi. Cô cứ ra ngoài trước đi.” Cảnh Y Nhân chần chừ hai giây, nhìn lướt qua cốc đồ uống, khẽ “Ừm!” một tiếng, rồi rời khỏi phòng. Sau khi ra khỏi phòng sách, Cảnh Y Nhân cũng không đi thật, mà vẫn luôn đứng ở cửa đợi. Bên trong phòng Lục Minh đang làm việc, một hồi quả thật có hơi khát nước, anh tiện tay nâng chiếc cốc ở bên cạnh lên kề bên miệng.
Tầm mắt vô tình nhìn về phía dưới cánh cửa, thấy từ ánh sáng xuyên qua khe có một cái bóng lúc ẩn lúc hiện.
Cốc đã đưa lên miệng rồi lại đột ngột dừng lại. Anh nâng cốc capuchino lên đầu mũi ngửi thử một chút, cũng không có mùi gì khác thường. Chỉ là cốc cappuchino này không hề có bọt, có phải hơi kì lạ không.
Lục Minh theo bản năng nhíu mày... Cảnh Y Nhân chờ bên ngoài gần một tiếng, lại gõ cửa phòng một lần nữa, bên trong không có bất kì tiếng hồi đáp nào.
Cảnh Y Nhân gõ thêm lần nữa, vẫn không được đáp lại. Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười gian xảo, rón ra rón rén đẩy cửa phòng ra, thấy Lục Minh nằm bò ra bàn không nhúc nhích, nụ cười trên miệng càng rộng hơn.
Trong đầu nghĩ vừa nãy cô đã kể chuyện ngày hôm nay cho bà Ngô rồi, bà Ngô lập tức bày chiêu cho cô:
“Tôi có thể thấy, ngài Lục cũng không chán ghét cô Cảnh đến như vậy. Nhân lúc ngài ấy chưa ghét cô thì cô nhất định phải làm cho xong việc này, có thể cô mới có thể giữ vững được vị trí phu nhân nhà họ Lục. Tuyệt đối đừng để cái lũ con giáp thứ mười ba thực hiện được.”
Cảnh Y Nhân bước vào phòng, tiếp đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô bước nhẹ tới trước bàn đọc sách, nhìn lướt qua chiếc cốc đã cạn, rồi đẩy Lục Minh một cái, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Cậu ơi.”
“...” Lục Minh không mảy may phản ứng.
Thấy thế, cảnh Y Nhân cười đắc ý.
“Chẳng phải muốn ly hôn sao? Muốn hưu bản cung à. Không có cửa đâu.” Nói rồi Cảnh Y Nhân cố hết sức nhấc hai cánh tay của Lục Minh đặt lên ghế sô pha. cả người Lục Minh lười biếng dựa vào ghế sô pha, mặc dù ngủ thiếp đi rồi, mắt anh đã nhắm lại, nhưng giữa hai đầu lông mày đầy khí chất vương giả, vẫn còn lực uy hiếp khiến không ai có thể xâm phạm tới anh. Cảnh Y Nhân đứng tại chỗ, một tay ôm lấy khuỷu tay kia, còn một tay chống cằm, lẳng lặng đánh giá khuôn mặt tuấn dật bất phàm của Lục Minh.
Thật sự cô không nghĩ tới có một ngày “cậu” lại phó mặc cho cô định đoạt, chỉ tưởng tượng thôi mà trong lòng Cảnh Y Nhân đã cực kỳ sảng khoái rồi.
Cảnh Y Nhân dùng chân đá một cước vào giầy của Lục Minh: “Cho cậu không có chuyện gì liền hung ác với cháu này. Có bản lĩnh thì cậu lại hung ác nữa xem?”
“Cho cậu trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài này, hôm nay bản cũng sẽ ngủ với cậu luôn. Xem cậu làm sao mà hưu bổn cung.”
“...” Chỉ là rốt cuộc phải ngủ như thế nào đây?
Cảnh Y Nhân ngẫm nghĩ một lát, rồi vươn đôi tay nhỏ ra bắt đầu cởi quần áo của Lục Minh.
Động tác của cô tuy nhanh nhẹn, nhưng vẫn có chút run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.