Chương trước
Chương sau
“Tôi đã nói là tôi không quên.” Giọng nói lạnh lẽo của Lục Minh lần thứ hai ngắt lời cô ta.
“...” Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng tại chỗ, ngực nghẹn cứng, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của người phụ nữ kia. “Anh đã hứa sẽ chăm sóc em cả đời.”
Đây là lời mà Lục Minh chưa từng nói với cô, thế mà anh đã nói với người khác rồi.
Anh hứa hẹn chăm sóc người khác cả đời? Còn cô thì sao? Anh thật sự đang chuẩn bị ly hôn với cô sao? Cảnh Y Nhân đứng yên tại chỗ, trong lòng đã biết chuyện ly hôn là chắc chắn rồi. Trước giờ cô vẫn không cảm thấy gì, tại sao khi nghe được điều này từ trong miệng người khác cô lại thấy lòng mình cực kỳ khó chịu chứ?
Rồi bên trong lại truyền ra tiếng người phụ nữ kia làm nũng: “Anh Lục Minh, nếu không em tới công ty của anh làm nhé. Em mà tới công ty anh làm rồi thì hàng tháng anh không phải đưa tiền cho em nữa.”
“...” Đưa tiền?
Con ngươi Cảnh Y Nhân lóe lên.
Đúng là Lục Minh nuôi người phụ nữ này ở bên ngoài?
Rõ ràng Lục Minh đã đồng ý với cổ sẽ không cưới vợ lẽ, bây giờ là chuyện gì đây?
Rồi bên trong truyền tới tiếng loạt xoạt, hình như Lục Minh đang viết cái gì đó. Ngay khi cảnh Y Nhân tức giận muốn đẩy cửa vào dạy dỗ con tiện nhân kia thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Khi người phụ nữ kia đi ra nhìn thấy cảnh Y Nhân, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười mỉm nói: “Y Nhân, cô cũng tới à.”
Cảnh Y Nhân đánh giá người phụ nữ kia ở trước mặt, mặt mũi rất có đường nét, không nhìn ra một điểm xấu nào, da dẻ nõn nà, dáng người cao dong dỏng, so độ gợi cảm với Lý Lộ còn đẹp hơn mấy lần.
So với Cảnh Y Nhân thì hai người đẹp theo hai phong cách khác nhau. Trên cánh tay mảnh mai của cô ta là chiếc túi phiên bản giới hạn của Lục thị, gần giống chiếc túi của cảnh Y Nhân, chỉ khác về màu sắc. Tay còn lại đang cầm một tờ giấy, vô cùng đắc ý phật qua phát lại. Cái váy ngắn tới mức có thể nhìn được hết đôi chân dài trắng nõn của cô ta.
“...” Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia, sắc mặt Lục Minh ngưng lại, một tia hoảng loạn hơi xẹt qua, anh đột ngột đứng dậy khỏi ghế, nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Cảnh Y Nhân lạnh lùng nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, tầm mắt chuyển tới trên người Lục Minh, không cần nghĩ ngợi, cũng không do dự mà giơ tay lên vung một cái tát lên mặt người phụ nữ kia.
Cảnh Y Nhân không hiểu tại sao mình lại làm ra hành động này, nhưng hình như trong phim truyền hình lúc vợ chính thức tóm được con giáp thứ mười ba đều làm như vậy.
Cô chẳng qua thấy mình làm vậy mới có thể giải tỏa cơn giận trong lòng. Đột nhiên, cổ tay Cảnh Y Nhân bị Lục Minh nắm chặt lấy. Anh nói lời cảnh cáo: “Đừng có làm loạn ở đây.”
“...” Cô làm loạn? Trong phim truyền hình không phải đều diễn như thế sao?
Người phụ nữ này hiện đang quang minh chính đại muốn cướp chồng của cô, không phải có nên cho người phụ nữ này một cái tát sao, để cho cô ta tỉnh lại, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa?
Người phụ nữ nhìn cảnh Y Nhân cười trào phúng: “Cô hà tất phải ở đây già mồm làm gì, cũng không phải cô không biết sớm muộn gì anh Lục Minh cũng sẽ ly hôn với cô. Tôi khuyên cô tự biết lấy mình, sớm ký tên thì còn có thể được chia cho một ít tiền.”
Nói rồi, người phụ nữ xách túi, nhìn cảnh Y Nhân một cái rồi giẫm giày cao gót đi thẳng.
Cảnh Y Nhân tức giận hất tay Lục Minh ra. Sao cô có thể để cho loại con giáp thứ mười ba này kiêu ngạo trước mặt mình. Cái tay buông thõng một bên người lẳng lặng lấy một viên thuốc nhỏ trong túi áo, giấu ở đằng sau, đầu ngón tay hơi dùng sức bắn ra.
Người phụ nữ ở phía trước đang đi bình thường, đột nhiên chân bị treo một cái, “cạch” một tiếng, gót giày bị gẫy, rồi “bịch” một cái ngã xuống đất như chó ăn phân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.