Chương trước
Chương sau
“...” Bà Ngô ngại ngùng cúi đầu: “Cô Cảnh, cô còn nhỏ nên không hiểu, đó là biểu hiện rằng ông xã của tôi yêu tôi thôi.”
“Yêu bác mà lại đánh bác?” Kì quặc! “Không phải! Ông ấy thật sự không có đánh tôi đâu.” Bà Ngô nâng mắt lên nhìn Cảnh Y Nhân, dáng vẻ thành thật giống như không hề nói dối. Bà Ngô nói tiếp: “Lẽ nào cô Cảnh chưa từng làm như vậy với ngài Lục sao?” “...” Cảnh Y Nhân chớp mắt, mờ mịt lắc đầu.
Thấy vậy, bà Ngô đột nhiên kích động, vỗ đùi một cái rồi kéo Cảnh Y Nhân ngồi xuống.
“Cô Cảnh! Như vậy là không được đầu! Cô và ngài Lục đã kết hôn được một năm rồi mà!”
Cảnh Y Nhân mở to mắt gật đầu một cái. “Cô như thế này làm sao được? Đàn ông nếu như không làm với bà xã của mình thì sẽ ra ngoài làm với người phụ nữ khác đó.”
Bà Ngô trợn mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, cẩn thận nhắc nhở rằng đây là một chuyện vô cùng quan trọng
“...???” Làm cái gì? “Lẽ nào cô cảnh có thể chấp nhận được việc có một người phụ nữ không mặc gì nằm trong lòng ngài Lục, rồi bị ngài ấy đặt dưới thân để yêu thương sao?” Nghĩ tới hình ảnh này, Cảnh Y Nhân theo bản năng nhíu mày lại. Trong ngực cô chợt dấy lên một nỗi chua xót và bực bội, không cần phải nghĩ đã lập tức lắc đầu. “Vậy là đúng rồi! Thế nên cô nhất định phải nắm được trái tim của người đàn ông.” “Nhưng chuyện này...” Cháu không biết phải làm như thế nào cả? Không đợi Cảnh Y Nhân nói xong, bác Ngô đã dùng dáng vẻ “tôi hiểu nỗi đau của cô” lập tức chặn lời cô. “Tôi biết. Cô Cảnh không cần phải nói. Hiện giờ ngài Lục còn chưa ly hôn cô thì cô phải nghĩ cách để làm ngài Lục mới được.”
“Ngài ấy là ngài Lục mà. Trong thiên hạ này biết bao nhiêu người phụ nữ nhớ mong ngài ấy chứ. Cô có dám cam đoan là ở bên ngoài ngài ấy không có người phụ nữ khác không?”
“...” Cảnh Y Nhân có chút mông lung. Nhưng dù nói thế nào thì trong đầu cô chỉ cần nghĩ tới những việc mà Lục Minh đã làm với cô, rồi ở ngoài lại lén lén lút lút làm với những người phụ nữ khác là cô vô cùng bực bội, cơn giận lập tức dâng lên.
“Mà cho dù giữa hai người có tình cảm hay không, có thích nhau hay không, thì nói chung cô ngủ với ngài Lục sẽ không thiệt, coi như về sau nếu ly hôn thì ngài Lặc dù ít hay nhiều cũng sẽ bồi thường...”
Bà Ngô tiếp tục lảm nhảm liên miên, Cảnh Y Nhân không nghe lọt tai lấy một câu, trong đầu chỉ nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào? Phải làm thế nào để ngăn không cho Lục Minh tìm phụ nữ khác ở bên ngoài? Làm sao để cô không bị đá ra khỏi cửa?
Chỉ cần nghĩ tới Lục Minh vì một người phụ nữ khác mà không cần cô nữa, Cảnh Y Nhân liền bực bội mà không hiểu vì sao.
Đột nhiên, cô như nghĩ ra điều gì, bỗng dưng đứng phắt dậy, chạy ra ngoài, tới thùng rác ở bên cạnh bàn ăn ở dưới tầng tìm kiếm.
Trong thùng rác không có rác, chỉ có mấy tờ giấy và mảnh giấy gói, Cảnh Y Nhân lật tìm vài lần đã thấy lọ thuốc nhỏ cô ném đi ngày hôm qua...
Từ khi Cảnh Y Nhân nhìn thấy bức ảnh cưới của Lục Minh và “Cảnh Y Nhân”, cô phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Lục Minh dường như đã trở nên kỳ lạ.
Tuy rằng bọn họ vẫn như trước, luôn cãi nhau, sau đó lại làm hòa. Nhưng cô luôn thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở đâu thì cô lại không nói ra được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.