Rồi còn tiếng bạch bạch bạch đầy kịch liệt.
“...” Có người đang bị đánh sao? Cảnh Y Nhân vừa nghĩ vậy, chợt có một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Sao? Có nghe lời không hả? Bạch bach bach!” Giọng của quản gia Ngô xen lẫn với tiếng thở hồng hộc. Trong lòng Cảnh Y Nhân hồi hộp hẳn lên, cô đề khí, nâng cao tinh thần. Nghĩ tới hôm nay gặp được quản gia Ngô ở trung tâm thương mại, ông ta còn nói là đi với vợ của mình nữa.
Hiện giờ ông ta đang ra tay đánh vợ mình sao? Rồi lại truyền tới tiếng người phụ nữ cầu xin: “Ông xã! Em “
“...” Cơn giận của Cảnh Y Nhân tăng vọt lên. Cô nghĩ lúc bình thường quản gia Ngô ở trước mặt mọi người còn ra vẻ kiêu ngạo, không ngờ rằng ở chỗ riêng tư lại ra tay đánh phụ nữ, đúng là lão già xấu xa. Tiếng người phụ nữ rên la thê thảm, Cảnh Y Nhân nhấc chân lên, đá “Uỳnh” một cái, cánh cửa văng ra. Ngay khi cô sắp nhìn rõ tình hình bên trong xem bà xã của quản gia Ngô bị đánh thảm thiết cỡ nào... Đột nhiên mắt cô tối sầm lại, eo bị siết chặt. Một bàn tay ấm áp che kín mắt cô. Bên hông bị siết chặt lại. Bên tại truyền tới tiếng cảnh cáo quen thuộc: “Cô tới đây làm gì? Về phòng.”
Rồi Cảnh Y Nhân bị ôm đi. Bên tại cũng không nghe thấy tiếng người phụ nữ kêu thảm thiết nữa. “...”Quản gia Ngô và vợ đang sợ ngây người vùi mình trong chăn. Trong lòng quản gia Ngô phỉ nhổ: “Nếu ông đây sợ đến mức liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849187/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.