Chương trước
Chương sau
Toàn bộ quá trình cảnh Y Nhân dùng tay giặt quần áo, người giúp việc cùng giặt với cô, sau đó vắt khô,
cùng nhau ra ngoài phơi lên. Hôm nay mặt trời vô cùng tốt. Quần áo đến giữa trưa cũng đã khô, có điều quần áo quả thực có nhiều nếp nhăn kinh khủng, áo khoác ngoài còn tạm được, đặc biệt là áo sơ mi. Áo ngắn y như một đống rau cải phơi khô vậy. Cô giúp việc lấy một cái bàn là từ trong nhà kho ra là phẳng hết quần áo. Quản gia Ngô ở một bên nhìn, chỉ niệm A di đà Phật, tốt nhất ngài Lục không phát hiện ra, bọn họ đã cố gắng hết sức làm cho hoàn hảo, không có tì vết rồi.
Mặc dù có hoàn hảo đến mức nào đi chăng nữa thì vết rách trên tay phải làm thế nào để đắp vào đây?
Sau khi là quần áo xong, Cảnh Y Nhân mang vào trong phòng, quản gia Ngô lần nữa nhắc nhở Cảnh Y Nhân đừng bỏ quần áo vào trong tủ, bảo cô đặt ở chỗ nào mà không nhìn thấy được ấy.
Cảnh Y Nhân là ông ta đi, cô quay trở lại phòng, mang một ít chỉ thêu màu vàng mua ở cửa hàng hôm mua đồ cho Ngô Tú Quyên ra. Cô cần mẫn ngồi làm, thêu thêu vá vá ở chỗ tay áo bị thủng. Cô thêu một con rồng vàng trông rất sống động, vừa vặn che đi chỗ bị hư hại.
Vài lần Cảnh Y Nhân cảm thấy thêu còn chưa được hoàn mỹ, hơi gượng gạo nên cô phải sửa, chỉ cần nghĩ tới cậu sẽ mặc áo cô thêu là có thể vui vẻ, trong lòng Cảnh Y Nhân lại thấy ấm áp thêm, thất thần không cần thận một chút đã bị đâm vào ngón tay.
Nguyên một buổi chiều cảnh Y Nhân đều bận bịu thêu đồ.
Nút cài cổ tay áo là một viên kim cương, sau khi cài nút vào toàn bộ trông như bức tranh rồng vàng nhả ngọc, đẹp không tưởng. Cảnh Y Nhân treo quần áo vào giữa tủ, chỗ dễ nhìn thấy nhất, rồi đóng cửa lại. Người giúp việc lúc này mới nhắc nhở Cảnh Y Nhân chiều nay cô còn một lớp học nhảy. Cảnh Y Nhân bây giờ mới nhớ đến....
Vì hôm qua phát sinh chuyện ngoài ý muốn, buổi chiều khi Cảnh Y Nhân đến phòng tập, tài xế đưa Cảnh Y Nhân đến nơi xong liền gọi điện thoại cho Lục Minh báo cáo theo chỉ đạo của anh từ trước rồi mới rời đi.
Sau đó, lớp học mà cảnh Y Nhân học hôm nay đã đổi huấn luyện viên thành nữ giáo viên. Khi tập luyện, La Mỹ Mỹ và Cảnh Y Nhân luôn nói chuyện cùng nhau.
Vừa ép chân, La Mỹ Mỹ vừa tỏ ra hâm mộ, nhỏ giọng khe khẽ nói: “Y Nhân, tại sao còn trẻ vậy mà cô đã kết hôn? Thật không ngờ chồng của cô chính là Lục Minh, cô có biết anh ấy là đối tượng YY trong lòng của bao nhiêu cô gái không?” “...” Nếu Cảnh Y Nhân có thể khống chế được thì cô đã không kết hôn sớm như vậy, không gả cho người khác đâu.
Cô vừa mở mắt tỉnh lại đã là phụ nữ có chồng, cô cũng không còn cách nào. Cảnh Y Nhân biểu cảm chua xót ngấn lệ trả lời: “Tình trạng kinh tế của nhà tôi không tốt lắm, cha tôi liền gả tôi cho Lục Minh để cứu vãn tình hình kinh tế gia đình, họ đem bán tôi cho anh ấy.” “...” Nghe vậy, La Mỹ Mỹ co giật khóe miệng một chút, biểu cảm ngây ra như phỗng, trong lòng muốn ói ra
máu nhìn Cảnh Y Nhân. Nghe cách cô nói giống như cô là con gái nhà nghèo thời cổ đại, nhà không có gì ăn, người làm cha không thể không nhẫn tâm gả đứa con gái xinh đẹp của mình cho ác bá mặt rỗ có tiền trong vùng vậy. Lục Minh đó, đối phương là Lục Minh đó cô có biết không? Tình trạng kinh tế yếu kém, muốn gả là có thể gả sao? Nói cứ như là Lục Minh không chọn lựa gì hết, Trương Tam Lý Tứ đều như nhau vậy. Nhìn cô ấy còn trưng ra cái biểu cảm tâm không cam lòng không nguyện nữa kìa.
La Mỹ Mỹ nhất thời cảm thấy được thật sự là lấy người ra so sánh với người thì có mà tức chết. Cô ta có một loại xúc động muốn đánh Cảnh Y Nhân, lại còn muốn hộc máu. Cô ấy rất tủi thân, bất đắc dĩ lắm mới phải gả cho Lục Minh sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.