Chương trước
Chương sau
Cô ta đối với Lục Minh lại càng là một loại cảm giác cao vời vợi vĩnh viễn không thể với tới, cảm giác mất mát không nói nên lời.
Quản gia Ngô sắp xếp bộ đồ ăn xong thì đứng thẳng ở bên cạnh, rồi mới khách sáo mở lời: “Chuyện liên quan đến ngài Lục và cô Cảnh, cô La không nên hỏi đến, quan hệ của bọn họ tốt hay không chỉ có ngài Lục mới biết.”
“...” Trong lòng La Mỹ Mỹ dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn nở nụ cười với quản gia Ngô. Sau đó cô ta bắt đầu dùng bữa.
Nghĩ tới hôm nay phải nhờ phúc của Cảnh Y Nhân mà cô ta mới được dùng cơm trong nhà nam thần mà cô ta ngưỡng mộ nhiều năm nay, đúng là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, nhưng hiện giờ cô ta lại vui mừng vì đã được ở trong mơ, mà dần dần quên đi nghi ngờ ở trong lòng.
Cô ta dùng bữa xong thì được tài xế đưa về. Trước khi lên xe, quản gia Ngô nhắc nhở La Mỹ Mỹ: “Liên quan đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, cùng với việc mà cô đã chứng kiến, hy vọng cô sẽ không đề cập với bất cứ ai, bao gồm cả cô Cảnh.” “...” La Mỹ Mỹ mím môi, cô ta biết đối với giới nhà giàu bọn họ thì danh tiếng rất quan trọng, nếu như bị người ta biết ngày hôm nay Cảnh Y Nhân suýt nữa bị XX, rồi Lục Minh ỷ vào mình có thể lực lạm dụng tư hình thì danh dự của bọn họ sẽ bị phá hủy. La Mỹ Mỹ vô cùng thức thời nhìn quản gia Ngô rồi gật đầu, sau đó cúi người đi vào xe. Lục Minh về phòng nhìn cảnh Y Nhân đang say giấc, vết sưng trên mặt cô cũng sắp khỏi rồi. Anh yên tâm vào nhà vệ sinh đi tắm.
Khi Lục Minh ra khỏi nhà vệ sinh, anh vừa lau tóc vừa liếc tới chiếc túi xách của Cảnh Y Nhân ở trên ghế sa lông. Anh lững thững đi tới trước ghế sa lông, ngồi xuống, vắt khăn mặt sang một bên rồi lấy điện thoại di động của cô ở trong túi ra. Trong túi chỉ có một chiếc điện thoại di động và hai cái thẻ, túi của cô đúng là gọn gàng. Lục Minh để chiếc túi sang một bên, lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình, rồi cài hệ thống định vị lên điện thoại, ghép đối với điện thoại di động của chính anh. Như vậy cho dù Cảnh Y Nhân có ở đâu thì điện thoại di động của anh đều có thể tìm ra được. Đại khái Cảnh Y Nhân ngủ được hai tiếng thì bị người giúp việc vào dọn dẹp phòng đánh thức. Người giúp việc mới xách một chiếc sọt ở trong nhà vệ sinh ra thì thấy cảnh Y Nhân ngồi dậy từ trên giường. Cô ta cung kính hỏi: “Cô Cảnh, cô đã tỉnh rồi ạ. Ngài Lục hiện đang ở dưới lầu chờ cô dậy để dùng bữa ạ.” “...” Nghe vậy, theo bản năng cảnh Y Nhân nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 9 giờ rồi. Muộn như vậy mà cậu vẫn đợi cô để cùng ăn cơm sao? Nghĩ vậy khóe miệng Cảnh Y Nhân hơi cong lên, lại nghĩ tới nếu hôm nay cậu không xuất hiện kịp thời để dạy dỗ đám khốn kiếp kia thì có lẽ cô đã bị người khác làm vấy bẩn rồi.
Tuy rằng cậu cứ mở miệng là lấy ly hôn ra để uy hiếp cô nhưng thực sự cậu vẫn quan tâm tới cô.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân vén chăn lên, lập tức xuống giường, đi dép vào, rồi lại để ý tới cái sọt trong tay người giúp việc trung niên. “Đây là cái gì?” “Thưa cô Cảnh, đây là quần áo bẩn của ngài Lục, đang định vứt đi ạ.” “...” Cảnh Y Nhân đưa tay ra lật tới lật lui trong cái sọt, trang phục này là trang phục mà hôm nay Lục Minh mặc.
Cố lên, bạn chỉ còn cách mục tiêu thăng hạng với 5 phút đọc nữa thôi! “Quần áo này”
Cô giúp việc cười: “Thưa cô Cảnh, ngài Lục thích sạch sẽ, quần áo này đã bị bẩn rồi, hơn nữa ống tay còn bị rách một chỗ nữa, ngài Lục sao có thể mặc quần áo rách được ạ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.