Cảnh Y Nhân gật đầu: “Vâng. Bọn họ muốn làm tiểu thiếp của cậu, vậy thì cháu phải làm sao đây? Cậu ơi, cậu sẽ lấy tiểu thiếp à?”
“Lại còn vẽ cho bọn họ thành mèo mướp sao?” Nghĩ tới hình ảnh này Lục Minh liền muốn cười.
Cảnh Y Nhân lại gật đầu một cái: “Vâng! Cậu! Cậu vẫn chưa nói cậu có cưới tiểu thiếp hay không đó?”
“...” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh dậy sóng nhìn cô chăm chú một hồi rồi mới khẳng định: “Sẽ không đâu.”
Đừng nói chế độ quốc gia không cho phép một chồng nhiều vợ, mà có cho phép thì ngoại trừ cảnh Y Nhân ở trước mặt này làm cho Lục Minh có chút thiện cảm, từ trước tới giờ anh vẫn chưa từng gặp được một người con gái nào làm anh động lòng.
“Cháu biết cậu sẽ không cưới tiểu thiếp mà.” Cảnh Y Nhân cong miệng cười, nụ cười xinh đẹp làm Lục Minh có chút thất thần. Lục Minh bôi thuốc cho cô, người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong túi chườm đá đưa cho Lục Minh. Anh giúp cô chườm lên vết bầm. Rồi anh để Cảnh Y Nhấn nằm trên giường nghỉ ngơi, cẩn thận đắp chăn thật kỹ cho cô. “Ngủ đi.” Cảnh Y Nhân gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Lăn lộn cả một ngày Cảnh Y Nhân đã mệt không chịu nổi, cô nằm trên giường một lát đã ngủ. Đợi cô ngủ say Lục Minh mới đứng dậy ra khỏi phòng, anh phải đi tính sổ với những người kia. Khi Lục Minh từ tầng hai đi xuống, anh còn chưa đi tới phòng khách đã nghe thấy tiếng một đám người đang nói chuyện ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849140/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.