Lục Minh nhanh chóng đi về phía hai người phụ nữ kia làm bọn họ bị dọa tới không dám thở mạnh.
Lục Minh lại đi lướt qua bọn họ tới phía cửa chính, rồi kéo cửa chính ra, lật cái bảng “Đang kinh doanh” trên của thành “Tạm ngừng kinh doanh“.
Rồi anh quay lại, chỉ vào mấy nhân viên phục vụ đang trốn sau quầy bar: “Kéo hết rèm cửa vào.” Nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, lập tức ấn điều khiển, rèm cửa từ từ thả xuống, chặn quang cảnh sau cửa kính lại. Lục Minh quay lại, đi tới đứng trước cái bàn Trần Nam đang trốn, anh ngồi xổm xuống, đôi mắt sắc bén như dao lướt về phía Trần Nam làm hắn sợ mà run bần bật.
“Cái tay nào của mày động vào cô ấy?” Lục Minh hờ hững lạnh lùng mở miệng. “...” Trần Nam sợ quá lắc đầu liên tục, giấu tay mình ra đằng sau lưng. Dáng vẻ của hắn chật vật không thể tả nổi.
Vừa rồi có người gọi người đàn ông này là Lục tổng, Trần Nam mới biết anh ta là thái tử gia của thành phố S. Hắn đang hối hận ngàn lần vạn lần, đúng là không nên đụng tới trên đầu anh ta.
“Hay là cả hai tay đều động đến?”
“...” Trần Nam sợ rụt cả người lại, trốn trong góc bàn, không chịu chui ra. Lục Minh chậm rãi dây dưa với bọn họ, anh đứng dậy, nhìn hết mọi người ở chỗ này một lượt: “Trong các người con ai ra tay nữa?”
“...” Một đám người đều sợ hãi liều mạng lắc đầu. Lục Minh thu tầm mắt lại, không chần chừ đá văng cái ghế ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849136/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.