Chương trước
Chương sau
Người của thế giới này cũng thật kỳ quái, thích giả vờ giả vịt, bọn họ nói cái này gọi là ra vẻ ngầu.
Mấy chữ “ra vẻ ngầu” này có nghe từ miệng Cảnh Hi. Cảnh Hi nói công việc của cậu chính là luôn “ra vẻ ngầu“.
Người phục vụ lần lượt rót rượu vang vào ly của bọn họ, Cảnh Y Nhân nâng ly uống một hơi hết sạch. “...” Người phục vụ còn chưa đi hết một vòng, Cảnh Y Nhân uống quá nhanh nên người phục vụ không thể làm gì khác ngoài việc rót cho cô một lần nữa rồi mới rời đi.
Cảnh Y Nhân lại uống một hơi hết sạch ly rượu. Rượu này chua chua ngọt ngọt, mùi vị cũng không tệ, sau đó Cảnh Y Nhân lại tự mình rót đầy một ly để uống tiếp. Chỉ một lát mà một mình cô đã uống hết nửa chai rượu. Cô giúp việc và La Mỹ Mỹ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh Y Nhân quả thực là uống được rượu. Đúng là cảnh Y Nhân uống được rượu, trước kia cô và hoàng đế cữu cữu ra chiến trường đã từng uống rượu với binh sĩ, chút rượu này đối với cô chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô quên mất rằng cô chưa biết thân thể của nguyên chủ có thể uống được rượu hay không?
Lúc Cảnh Y Nhân đang uống đến vui vẻ thì có hai người phụ nữ đi vào từ cửa chính, một người mắt trái có dán băng gạc, đi vào theo sau họ là hai người đàn ông.
Nhân viên tiếp tân đang định tiếp đón họ thì bị người phụ nữ đẩy ra, cô ta hùng hùng hổ hổ đi về phía Cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân liếc mắt đã nhận ra đó là hai thứ rách nát mà cô gặp ở nhà vệ sinh trước khi vào học. Người phụ nữ có băng gạc ở mắt hùng hổ chỉ vào Cảnh Y Nhân rồi quay người lại các trạng với người đàn ông
phía sau: “Anh Trần Nam, chính là con tiện nhân này. Hôm nay ở nhà vệ sinh nó vô duyên vô cớ ra tay đánh bọn em, lại còn đập nát điện thoại di động 8S em mới mua nữa.” Người phụ nữ còn lại chống nạnh mắng Cảnh Y Nhân: “Mày cho là mày chạy vào đây thì bọn tao không tìm được à? Con tiện nhân này, hôm nay bọn tao phải cho mày đẹp mặt.“.
“...” Nghe vậy, cô giúp việc ngồi bên cạnh nơm nớp lo sợ, trong lúc cô ta không biết, cô Cảnh lại gây ra họa gì rôi?
La Mỹ Mỹ cũng sợ hãi, không hiểu chuyện này rốt cuộc là sao.
Khách hàng xung quanh thấy có người đến gây rối, sợ hãi lần lượt rời đi, người phục vụ cũng chỉ dám nhìn từ xa, không dám tới gần.
Khu vực này chỉ còn một bàn bọn họ.
Huấn luyện viên ngồi đối diện Cảnh Y Nhân nhìn một cái đã nhận ra hai người phụ nữ này là nhân viên cấp cao của tập đoàn Lục thị gần đây, thường hay tới câu lạc bộ thể hình của bọn họ, bọn họ là hội viên cấp thấp nhất của câu lạc bộ.
Đại đa số bọn họ tới là để mong có thể may mắn gặp được tổng tài của bọn họ, người ấy là hội viên siêu cấp VIP, nên người bình thường như bọn họ căn bản không thể gặp được.
Lại bởi vì bọn họ có một người họ hàng xa làm ở câu lạc bộ này, nên chỉ cần trên máy báo tổng giám đốc của bọn họ quét thẻ hội viên thì lập tức họ sẽ nhận được thông báo mà tới, không ai trong số nhân viên của câu lạc bộ lại không biết đến hai người phụ nữ này.
Huấn luyện viên theo bản năng đứng lên: “Các người muốn làm gì? Nếu các người dám làm loạn thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
“Được lắm. Báo cảnh sát đi.” Người phụ nữ chỉ vào con mắt bị thương của mình: “Xem cuối cùng cảnh sát sẽ båt ai.”
Cảnh Y Nhân bình tĩnh ngồi yên tại chỗ như chẳng có chuyện gì xảy ra. “Bản cung còn tưởng là ai, hóa ra là hai thứ lăng loàn muốn chiếm chồng của người khác.”
Lời của Cảnh Y Nhân làm người phụ nữ đứng gần cô nhất nổi cơn tam bành, giơ tay ra muốn tát vào mặt cô, đột nhiên cô ta giống như nghĩ tới điều gì chợt dừng tay lại, lùi về sau một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.