“Vâng.” Sau đó tài xế gọi điện thoại cho xe cứu hộ.
Lục Minh bế Cảnh Y Nhân như bể trẻ con, đi trong làn mưa phùn như cây ngọc đón gió. Làn mưa phùn giăng kín giống như một làn sương, phủ lên cảnh tượng Lục Minh bể cảnh Y Nhân tựa một bức tranh sơn dầu hoài cổ vậy, nhìn ra có một phong vị hoàn toàn khác. Điệu nhảy của Cảnh Y Nhân hôm nay đã vắt kiệt nội lực trong người cô, cả người cô mềm oặt như một vũng nước, cánh tay như không xương treo trên bả vai của Lục Minh, theo bước chân của anh mà vắt vẻo qua lại.
Cô vùi đầu trong lồng ngực rắn chắc của anh.
Quần áo phủ trên đỉnh đầu có một mùi hương thơm mát đặc biệt của cơ thể Lục Minh, mùi hương ấy tràn vào trong hơi thở của cảnh Y Nhân...
Cô bắt đầu nằm mơ.
Cô mơ thấy mình và cậu sinh một đám trẻ con, ngày ngày vây quanh bọn họ, rồi cậu ngày nào cũng bị đám nhóc làm phiền muốn chết, cậu quyết định không làm hoàng đế nữa, rồi không hiểu sao cậu lại biến thành tóc ngắn, mặc âu phục, đi giày da nói rằng phải đi làm...
Giấc mơ của cô lúc thì ở cổ đại, lúc lại về hiện đại, lúc thì thế này, lúc thì thế kia, rất hỗn loạn.
Lục Minh bể Cảnh Y Nhân, cảm giác rất gần gũi, anh cũng không có sức để mà soi mói nữa, nên anh vào khách sạn bốn sao ở gần đó thuê một phòng đơn.
Căn phòng này tính ra cũng không kém bao nhiêu so với phòng khách sạn năm sao, cũng tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849115/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.