Cảnh Hi vẫn tiếp tục nói: “Chuyện trước kia, tôi muốn xin lỗi chị”
“...” Cảnh Y Nhân không thèm để ý đến cậu ta, cô thấy Cảnh Đức Chính đằng xa đang vội vội vàng vàng giải thích với họ hàng thân thích.
Cô khẽ hất cắm về phía Cảnh Đức Chính: “Ông ta cũng đối xử với cậu như thế sao?” “Ông ta đâu phải cha đẻ của tôi! Làm gì có tư cách làm thế với tôi chứ!” Cảnh Hi trả lời rất đương nhiên. “...” Nghe vậy, bỗng dưng cảnh Y Nhân ngồi thẳng lại, buông tay xuống, chăm chú nhìn Cảnh Hi: “Ông ta không phải cha cậu thì ai là cha cậu thế?”
“...” Cảnh Hi khó hiểu nhìn cô, cậu giơ ngón tay thon dài mềm mại của mình chọc chọc trán cô: “Chị mất trí nhớ rồi hả? Mẹ tôi muốn trả ơn cha chị vì đã giúp đỡ nhà chúng tôi hồi trước nên mới gả cho cha chị đó.”
“...” Cảnh Y Nhân ngơ ngác nhìn Cảnh Hi mấy giây, không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết gật đầu.
“À ừ đúng rồi! Gần đây đầu óc tôi không được linh hoạt cho lắm!” Hóa ra cô và Cảnh Hi không phải là hai chị em có quan hệ máu mủ.
“...” Lúc trước Cảnh Y Nhân vốn nghĩ dù sao Cảnh Hi cũng là em trai của nguyên chủ, nên cô phải tỏ ra làm sao cho giống chị em một nhà. Nhưng nếu không có quan hệ máu mủ gì thì tìm cô làm gì? Có thấy ai bắt hai người phải thân thiết với nhau đâu!
Cô vốn không muốn tiếp xúc với bất cứ ai trong nhà họ Cảnh hết. Đặc biệt là Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849069/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.