“Nhưng mà cháu vẫn sợ lắm!”
“Hôm kia cậu còn nói muốn hưu cháu đấy!” Lục Minh khẽ cười: “Sợ bị ly hôn à? Sợ nhà họ Cảnh các cô bị phá sản sao?” “...” Cô còn lâu mới sợ mấy thứ đó, cô sợ là nếu bây giờ bị hưu mà cô lại chưa biết gì về đất nước này, chẳng khác gì một đứa trẻ ngây ngô, ăn, mặc, ở hay đi lại sẽ đều trở thành vấn đề lớn.
Cô là công chúa của một nước mà lại bị chết đói nơi dị quốc sao? Căn nhà này đang là chỗ tị nạn của cô đấy!
Nghĩ tới đây, Cảnh Y Nhân phối hợp gật đầu: “Sợ chứ ạ!” “Không muốn bị bỏ thì phải xem xét biểu hiện của cô thế nào đã.” Nói xong, Lục Minh cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp khẽ phả qua bên tại cô khiến cảnh Y Nhân phải rụt cổ lại vì ngứa. “Phải... phải biểu hiện như thế nào?”
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng yếu ớt của cô, bỗng nhiên khiến trái tim Lục Minh khẽ rung động. Có vẻ như anh không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa, nhưng trong lòng lại có chút giãy giụa, mâu thuẫn.
Sao anh lại có thể có cảm giác với cảnh Y Nhân được chứ, không phải anh vẫn luôn rất ghét cô hay sao? Nhưng anh bạn nhỏ phía dưới của anh lại không nghe lời, còn nổi lên phản ứng!
Lục Minh nhìn cô chăm chú hồi lâu, trong lòng cũng giãy giụa một hồi, anh cảm thấy càng nhìn, anh càng không khống chế được mình, đột nhiên, anh đẩy mạnh cô ra! Cơ thể nhỏ bé của Cảnh Y Nhân bùm một cái, chìm vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849061/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.