“Anh gì ơi… anh là ai thế ạ?”
Trong lúc Kim Hậu còn đang ngẩn người, mải suy nghĩ về một việc gì đó thì bỗng có một giọng nói rất yếu ớt tự dưng lọt vào trong tai của hắn.
“Ơ… Hả?!”
Tuy rằng có một chút hơi bị bất ngờ, thế nhưng Kim Hậu cũng rất nhanh chóng tỉnh táo lại. Sau đó hắn lập tức chuyển rời sự chú ý của mình về phía chủ nhân của giọng nói nhỏ nhẹ ấy thì thấy có một cặp mắt trong veo, sáng sủa tựa như hai hòn bi ve đang hoang mang, sợ sệt nhìn mình.
Thấy vậy, Kim Hậu liền nở một nụ cười hiền lành rồi cẩn thận lấy tay xoa nhẹ lên đầu của Tiểu Dương và nói:
“Đừng có sợ, anh đang xem bệnh cho em đấy.”
Hành động dịu dàng này của Kim Hậu cũng làm cho cô nhóc Tiểu Dương cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Thế nên lúc này cô bé mới dám mở miệng nói chuyện với hắn một cách tự nhiên.
“A! Thì ra anh là thầy thuốc tới đây đễ chữa bệnh cho em có phải không ạ?”
“Ừm, em cứ hiểu như vậy cũng được.” – Kim Hậu gật đầu, mỉm cười từ tốn đáp.
“Vậy anh thầy thuốc ơi, em có một chuyện muốn hỏi anh có được không ạ?”
“Em cứ hỏi đi, nếu như anh mà biết thì sẽ trả lời cho em.”
“Anh ơi… thế liệu em còn sống được bao lâu nữa ạ?”
Vừa nghe được câu hỏi đầy bất ngờ này của Tiểu Dương. Kim Hậu nhất thời nghẹn họng, trân trối nhìn cô bé.
Chứng kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-bien-dai-luc-phieu-luu-ky/3040429/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.