“Ngọc Dung cô nương. Nếu bây giờ cô đã bình tĩnh lại rồi thì hãy kể cho tôi biết là chuyện gì đã xảy ra được không? Tại sao cô lại đi một mình vào trong ma thú rừng rậm như vậy?”
Sau khi cơm nước xong xuôi, Kim Hậu liền lập tức lật lên vấn đề làm hắn rất thắc mắc.
“Cậu đừng có gọi tôi là “cô nương” nữa, cứ đơn giản gọi tôi là Ngọc Dung được rồi. Đổi lại tôi cũng sẽ… cố gắng xưng hô tự nhiên với cậu.” Tuy đã rất cố gắng nhưng Ngọc Dung vẫn có chút không được thoải mái khi nhắc đến vấn đề xưng hô với Kim Hậu.
“Oh, tôi thì thế nào cũng được thôi. Nếu cô muốn thì từ giờ cứ gọi như vậy đi. Vậy thì… Ngọc Dung, tôi xin rửa tai lắng nghe cô đây.” Kim Hậu thì ngược lại, không có một chút ngại ngùng đáp lại Ngọc Dung nói.
“Haìz, chuyện là thế này…”
Khẽ thở dài ra một hơi chán nản, Ngọc Dung bắt đầu kể lại một mạch từ đầu chí cuối tất cả những chuỗi biến cố liên tiếp đã xảy ra trong thời gian một tuần trước, từ sau cái lần hắn trợ giúp Khai Sơn dong binh đoàn của ông bác ria mép xoăn khỏi hiểm cảnh.
Kim Hậu ngồi một bên im lặng lắng nghe tất cả những gì nàng tường thuật lại. Càng nghe, đôi lông mày kiếm trên đôi mắt xanh biếc của hắn càng ngày càng nhíu chặt lại. Đợi tới khi Ngọc Dung nói xong thì hắn mới bắt đầu tóm tắt tình hình lại một lượt:
“Nói chung là chỉ vì để muốn bắt tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-bien-dai-luc-phieu-luu-ky/3040387/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.