Chương trước
Chương sau
Ầm! Ầm!

Rầm!

“Ối!”

Trong khi Hỏa Nhi âm thầm mang Ngọc Dung rời khỏi cái đầm thì cuộc rượt đuổi giữa Kim Hậu và Thanh Cự Mãng Xà vẫn cứ tiếp tục diễn ra rất náo nhiệt xung quanh bờ đầm.

Hiện tại, hắn đang vừa phải chật vật né tránh những cú táp ngang hung hiểm từ cái miệng rộng đỏ lòm của con Thanh Cự Mãng Xà, vừa phải phân tâm suy nghĩ làm sao để có thể cắt đuôi được nó.

Cũng bởi tại thực lực quá chênh lệch nên nếu hắn muốn đơn độc chiến đấu với con rắn xanh này thì chả khác nào là tìm chết. Tuy nhiên Kim Hậu có muốn chạy trốn thì cũng không phải chuyện đơn giản gì, bởi vì tốc độ của con rắn này xem ra cũng xấp xỉ nhanh không có thua gì hắn cả.

“Mình phải làm gì bây giờ?” Hắn bối rối thầm nghĩ.

Đang lúc Kim Hậu còn đang không biết phải làm sao thì đột nhiên hắn trông thấy có hai cái cây cổ thụ mọc song song với nhau gần cạnh hang của con Thanh Cự Mãng Xà. Ngay lập tức trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một cái diệu kế.

Nghĩ là làm ngay, hắn nhanh chóng chuyển hướng dẫn dụ con Thanh Cự Mãng Xà về phía hai cái cây ấy. Sau đó thì bắt đầu chạy lòng vòng lắt léo quanh thân cây. Cứ như vậy, Kim Hậu sau khi chạy xong một vòng thì lại liều mạng quay đầu trở lại để dụ cái đầu của con rắn luồn qua từng cái khe hở, chỗ mà cái thân của nó đã bị luồn rối vào giữa hai cái cây.

Nếu có người thứ hai ở đây chứng kiến thì họ ngay lập tức sẽ nhận ra ý đồ của Kim Hậu. Hắn đang muốn sử dụng chính thân thể của Thanh Cự Mãng Xà để… tự buộc chính nó vào hai cái cây.

Thanh Cự Mãng Xà lúc này đây cũng không biết là nó đã bị trúng kế của Kim Hậu, con dã thú cứ chỉ mù quáng lao theo hắn mà không hề để ý đến cái thân thể dài loằng ngoằng vài chục mét của nó đã bị… tự chính nó thắt nút vào giữa hai cái cây cổ thụ từ lúc nào.

Pặc!

“Grào!”

Roạt!

Kim Hậu vừa kịp lao ra khỏi cái khe cuối cùng thì cũng là lúc con rắn đã bị cột chặt tới nỗi không thể nhúc nhích được. Thế nhưng trong một khoảnh khắc bất cẩn, Kim Hậu bị con rắn cắn rách quần ở phía sau hở ra… (Khục!)... cái mông trắng đét…

“Ha…ha ha…Hú hồn…” – Hắn vừa cười, vừa thở không ra hơi – “Con rắn… chết tiệt, bây giờ thì… để xem mày còn… hổ báo được thế nào nữa… Chậc! Cái quần mới thay của mình, chưa gì đã… bị cắn nát mất rồi…”

Crắc! Rắc!

Những tưởng hai cái cây này sẽ cầm chân Thanh Cự Mãng Xà một khoảng thời gian dài để cho Kim Hậu có thể kịp hái đi Thanh Thủy Diễm Liên Hoa. Thế nhưng mà có vẻ như hắn đã quá khinh thường sức lực của con rắn xanh này. Chỉ thấy trên thân hai cái cây cổ thụ mà nó bị buộc vào dần dần hiện ra những vết nứt gãy, đi kèm theo đó là những tiếng răng rắc liên tục vang lên làm cho Kim Hậu phải trợn mắt há mồm sợ hãi.

“Móa! Con rắn này trông vậy mà khỏe vãi ra. Thế này thì chỉ trong vòng vài phút nữa là nó đốn gẫy hai cái cây này mất…” Vừa nghĩ , Kim Hậu vừa thoáng do dự nhìn về phía Thanh Thủy Diễm Liên Hoa ở đằng xa xa giữa mặt hồ.

“Linh dược quý thật đấy nhưng mà nếu không có mạng để hưởng thì cũng bằng hòa… Chạy!”

Sau khi quyết đoán gạt bỏ đi phương án mạo hiểm, Kim Hậu ngay lập tức quay đầu định chạy thục mạng vào trong rừng. Tuy nhiên, trong khi hắn vừa nhảy xuống cạnh cửa hang của con Thanh Cự Mãng Xà thì đập vào tầm nhìn của Kim Hậu là một quả trứng màu xanh có bề ngoài to gấp ba lần quả dưa hấu đang lấp ló trong bụi cỏ.

“Chà, chắc là trứng của con rắn kia. Xem ra chuyến này cũng không phải về tay không rồi.”

Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn ngay lập tức đem quả trứng ấy bê lên rồi nhét nó vào nhẫn không gian. Tiếp đó thì hắn nhanh nhanh chóng chóng vắt chân lên cổ đào tẩu khỏi chốn thị phi này. Chỉ để lại con Thanh Cự Mãng Xà oán hận gầm rú điên cuồng.

__________________

Vừa về tới khu sơn cốc quen thuộc, Kim Hậu đã thấy Hỏa Nhi đứng chờ hắn trước lối đi bí mật từ lâu. Mà trên lưng nó là cô nàng Ngọc Dung vẫn còn đang nằm hôn mê bất tỉnh nhân sự.

“Giỏi lắm Hỏa Nhi, mày bây giờ có thể tự mình đi tung tăng trong ma thú rừng rậm rồi. Chả bù cho tao vẫn cần phải nhờ sư phụ mới dám ra ngoài.” Hắn vừa tiến đến là liền xoa đầu Hỏa Nhi cười nói.

“Ẳng! Ẳng!” Hỏa Nhi thích thú sủa hai tiếng đáp lại.

Lại đưa mắt nhìn cô nàng lưu manh đang nằm bất động trên lưng Hỏa Nhi, Kim Hậu chợt cau mày nhìn cô nàng với bộ mặt rất là… khó xử.

Sau khi bịt lại lối đi bí mật, hắn bèn cẩn thận bế Ngọc Dung vào trong sơn động rồi đưa nàng nằm lên một cái bệ đá đã được trải vải sạch sẽ. Sở dĩ điều làm Kim Hậu cảm thấy cực kỳ khó xử hiện giờ là bởi vì quần áo của Ngọc Dung toàn bộ đã ướt sũng, nếu không cởi bỏ để thay đồ thì nguy cơ cô nàng bị cảm lạnh rồi sốt cao sẽ là điều không thể tránh khỏi.

Mặc dù hắn có thể sử dụng ngọn lửa của mình để sấy khô quần áo cho Ngọc Dung, thế nhưng mà trên trên người nàng còn có đầy rẫy những vết thương khá nghiêm trọng cần phải xử lý gấp mà còn dùng lửa thì có lẽ cũng sẽ không được… dễ chịu gì cho lắm.

Nói gì thì nói, cho dù đây có là dị giới thì cũng là thuộc thời đại cổ xưa khá giống như ở Trái Đất. Mà con người ở cái kiểu thời đại này thì lại cực kỳ cổ hủ và kiêng kỵ những chuyện tế nhị kiểu dạng như thế này. Người ta là hoàng hoa khuê nữ, bây giờ lại đem lột sạch quần áo của người ta ra, nhỡ đâu cô nàng không chịu được cú sốc rồi cắn lưỡi tự sát thì Kim Hậu phải biết làm thế nào bây giờ?

Cơ mà lại nhìn vết thương trên thân thể Ngọc Dung bắt đầu rớm máu, Kim Hậu vẫn đành phải cắn răn gạt bỏ đi do dự và xấu hổ. Hắn bắt đầu lấy tay mò cúc cởi quần áo của nàng để sơ cứu.

Tuy là đã quyết định cứu trị lấy nàng, thế nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên hắn làm thế này với một cô gái trong cả hai kiếp sống của hắn. Vì vậy mà cảm giác bối rối là điều không thể tránh khỏi.

Cái bộ áo liền quần bó sát của cô nàng khiến cho Kim Hậu cũng không biết phải cởi ra bằng cách nào. Cho nên trong một giây phút luống cuống mất bình tĩnh, hắn lấy sức giật mạnh cái áo làm nó ngay lập tức bị rách bung tan nát, lù lù lộ ra một bờ ngực đầy đặn và trắng nõn ẩn sau chiếc áo ngực trắng tinh.

“Ực!...xin… xin lỗi… thất lễ rồi…” Kim Hậu gian nan nuốt một ngụm nước miếng để giữ vững lý trí.

Thế nhưng đến khi hắn gỡ nốt mảnh vải che một nửa thân thể bên trái của nàng thì đột nhiên một tràng cảnh suýt nữa làm cho Kim Hậu thất thanh hô lên kinh hãi khi nhìn thấy nó.

Một nửa làn da bên phải thân thể của Ngọc Dung rất là trắng mịn nõn nà thì không nói, thế nhưng mà một nửa bên trái từ phía trên cổ cho tới nửa cánh tay xuống tới hông không những thâm đen sì, mà lại còn xấu xí biến dạng cực kỳ đáng sợ.

“Sư phụ! Sư phụ!” – Kim Hậu lập tức kêu gọi Bạch lão – “Xin người ra ngoài nhìn cái này thử xem.”

Phụp!

Kim Hậu vừa nói dứt lờ thì Bạch lão đã uể oải hiện ra từ bên trong chiếc nhẫn đen trên cổ của hắn. Cơ mà câu đầu tiên mà lão vừa nói khi hiện ra làm Kim Hậu suýt nữa té ngửa ra đằng sau đập đầu xuống đất.

“Vi sư đã cố tình lâm vào giấc ngủ để cho ngươi thỏa mái giở ra bản chất thú tính của mình rồi còn thế nào nữa? Chẳng lẽ sinh lý của ngươi bị “yếu” nên mới cầu thuốc của ta sao?”

“Ặc! Ặc! Sư phụ, con xin người. Con đâu có cầm thú giống như ng… Khục! Nói chung thời điểm hiện giờ không phải là chuyện để bàn về vấn đề này nên xin sư phụ người hãy giữ tự trọng cho.”

“Láo toét!” - Bạch lão tức giận quát – “Ngươi vừa nói ai cầm thú hả? Ngươi bảo ai mất tự trọng hả? Chẳng phải tên nhóc nhà ngươi suốt ngày kêu ta là người của “thế giới thứ ba” sao? Ta bây giờ lộ ra bản chất đàn ông thì ngươi lại còn kêu ca cái gì nữa?”

“À phải rồi, hóa ra là bản chất của sư phụ là già mất nết, đã thế lại còn là dâm tặc nữa…” Kim Hậu lẩm bẩm tự nói.

“Ngươi nói cái gì?!!!”

“À không, con nói người thật manly quá mà… Ấy nhầm, đàn ông quá và tâm lý quá mà… Ài, chậc! Sư phụ, người đừng có lạc đề cho con cái có được không? Người nhìn ra đằng kia thử xem đi.” Kim Hậu luống cuống chỉ tay về phía Ngọc Dung nói.

Nương theo hướng chỉ tay của Kim Hậu, Bạch lão liền quay đầu nhìn về phía nửa người biến dạng Ngọc Dung thì sắc mặt đầy tiếu ý của lão bỗng biến đổi trở thành cực kỳ nghiêm trọng.

“Ngươi thử gỡ cái mặt nạ của cô nhóc này ra xem sao đi.” Bạch lão lạnh nhạt nói với Kim Hậu.

Kim Hậu vừa nghe thấy giọng điệu lạnh lùng này của Bạch lão thì cũng cảm thấy rất lấy làm lạ. Với cái thái độ này của Bạch lão khiến hắn cũng không có dám hỏi gì thêm nhiều, chỉ nhẹ nhàng lấy tay gỡ chiếc mặt nạ che một nửa bên trái khuôn mặt của Ngọc Dung ra.

Gương mặt của Ngọc Dung vốn rất khả ái và xinh đẹp, thế nhưng chỉ vì cái vết thâm đen sì sì này đã hủy hoại đi mất dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Nó khiến cho một nửa khuôn mặt của Ngọc Dung bị biến dạng trông cực kỳ khó coi. Nếu để hình dung cho dễ hiểu thêm thì trông nàng không khác gì những người bị đột biến dị tật bẩm sinh bởi ảnh hưởng của các chất hóa học ở kiếp trước Kim Hậu nhìn thấy trên báo chí.

“Thì ra là thế, thì ra là thế… thì ra vẫn là lũ cặn bã khốn kiếp ấy!” Bạch lão tự dưng cắn răng căm hậm gằn ra từng chữ nói.

“Sư phụ, chẳng lẽ người có manh mối gì sao? Người biết ai là thủ phạm đã gây ra cái tà thuật này ạ?”

“Chuyện này ngươi tốt nhất là tạm thời chưa cần phải biết. Tu vi hiện giờ của ngươi vẫn còn quá thấp kém để có tư cách nghe. Biết được quá nhiều đôi khi cũng không phải là việc tốt lành gì đâu. Thôi, tốt nhất là lo băng bó cho cô nhóc này đi. Vi sư ngày mai cho ngươi nghỉ một ngày đó.” Vừa mới nói xong dứt lời, Bạch lão liền cứ thế hóa thành một ánh sáng màu trắng rồi lại tiến nhập vào bên trong chiếc nhẫn đen. Bỏ lại muôn vàn câu hỏi cần lời giải đáp mà Kim Hậu rất tò mò muốn biết.

“Haìz… thôi thì cố gắng băng bó nốt vậy… Xin lỗi vì đã… tiếp tục thất lễ…” Quay trở lại cái vấn đề đau đầu trước mắt hiện giờ, Kim Hậu đành đỏ mặt gỡ nốt phần còn lại của bộ trang phục mà Ngọc Dung mặc trên người. Đến khi cả thân thể nàng đã bị hắn lột trần trụi chỉ vẻn vẹn còn mỗi một bộ nội y màu trắng tinh ở trên người, Kim Hậu lúc này mới đem một chiếc khăn sạch ra để lau khô những nơi vết thương, vì nếu để ướt nước rất dễ nhiễm trùng và rất khó băng bó. Tiếp đó hắn đem bông băng và thuốc chữa thương từ trong nhẫn không gian ra rồi cẩn thận rịt thuốc và băng bó vết thương lại cho nàng một lượt. Tất cả những thao tác của hắn diễn ra rất nhanh gọn, không có một chút tà niệm hay sợ hãi e dè gì cả. Kim Hậu cứ như vậy chỉ chăm chú chuyên tâm chăm chú xử lý vết thương cho Ngọc Dung.

Phừng!

Hoàn thành xong công đoạn băng bó, Kim Hậu lúc này mới vận ra Xích Hoả để sưởi ấm và làm khô người cho cả cơ thể của Ngọc Dung.

“Phù!...”

Soạt!

Sau khi hoàn tất sơ cứu, hắn lấy tạm ra một cái chăn dự bị của hắn để dùng đắp lên người nàng. Đính chính lại tất cả mọi việc đều đã được giải quyết ổn thỏa, Kim Hậu bấy giờ mới thởi dài ra một hơi rồi bước đi ra giữa sơn động rồi trực tiếp ngồi khoanh chân xuống, tập trung điều thức lại số năng lượng mà hắn đã tiêu hao gần hết trong cuộc rượt đuổi ngoạn mục lúc sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.