“Cậu đang nhìn gì vậy?” Một giọng nói gọi lại sự chú ý của Hạ Bảo Bối.
Nhìn qua, cô bé thấy người đứng bên cạnh mình, hai hàng nước mắt không kìm được chảy ra: “Anh Cố Thần.”
Cố Thần sững sờ, cô gái nhỏ trước mặt đã biến thành một con mèo nhỏ. Trước kia chỉ thấy cô bé mang dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, giờ lại khóc lóc như mưa, trông cũng không xấu xí, ngược lại khiến người ta xót xa.
Không phải cậu chưa từng thấy con gái khóc, thỉnh thoảng khi Hạ Lăng An đau khổ vì sự thờ ơ của Cố Đình Xuyên, dì ta cũng sẽ vắt hai giọt nước mắt để tranh thủ sự thương cảm.
Khi đó trong lòng Cố Thần không có bất kỳ cảm giác gì, thậm chí vừa nhìn thấy đã muốn chạy trốn, nhưng hiện tại lại không thể động đậy.
“Sao vậy?” Giọng cậu nhẹ nhàng, bớt đi vẻ lạnh lùng của mọi ngày.
Tâm tình của Hạ Bảo Bối đột nhiên không thể kìm lại, cô bé không dám thể hiện nó trước mặt Hạ Thanh Trì vì không muốn cô lo lắng. Cố Thần giống như một bước đột phá, gánh nặng trên người bé đã tìm được nơi để tạm thời trút xuống.
"Mẹ em, dì..." Hạ Bảo Bối mở miệng muốn nói nhưng quá xúc động nên xấu hổ không dám nói.
“Dì bị làm sao?”
Cố Thần vuốt lưng cô bé, động tác đều rất tự nhiên, cậu làm mà không cần suy nghĩ.
Sau vài giây dừng lại, Hạ Bảo Bối nắm lấy tay cậu và nói: "Mẹ bị người ta vu oan, mẹ không phải loại người như vậy, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-beo-nghich-tap-co-thieu-nhan-qua-bao/283232/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.