“Đừng mà, tổng giám đốc Cố, đừng như vậy.” Đinh Linh thật sự không hiểu mới mấy ngày trước thôi Cố Đình Xuyên còn dịu dàng như vậy mà sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này, sao lại có thể đối xử với cô ta như thế?
“Vâng, tổng giám đốc Cố.” Từ Khải bước tới, kéo tay của Đinh Linh ra, lôi cô ta ra ngoài.
“Đợi đã.” Khi Đinh Linh đi ngang qua Hạ Thanh Trì, đột nhiên Hạ Thanh Trì lên tiếng ngăn Từ Khải lại.
Đinh Linh còn tưởng rằng Hạ Thanh Trì đang muốn cầu xin giúp cô ta, cô ta vội vàng đứng thẳng dậy, mặt đối mặt với Hạ Thanh Trì.
Bốp, một âm thanh giòn giã vang lên trong phòng họp, Hạ Thanh Trì xoa xoa bàn tay đang đau rát.
“Đây là tôi trả lại cái tát vừa nãy cho cô, Đinh Linh, bước ra ngoài xã hội làm việc thì cái nên dựa vào chính là bản lĩnh, không ai rảnh mà đi chịu đựng cái tính hay gây sự vô cớ của cô hết lần này đến lần khác đâu, cô tự giải quyết đi.”
Đinh Linh rất kinh ngạc trước hành động này của Hạ Thanh Trì, nhất thời không kịp phản ứng lại, đã bị Từ Khải lôi ra khỏi phòng họp.
“Cô ổn chứ.” Lúc này Cố Đình Xuyên mới chú ý tới khuôn mặt hơi ửng đỏ của Hạ Thanh Trì, so với việc khi nãy chắc là Đinh Linh đã ra tay tát Hạ Thanh Trì, thì đột nhiên Cố Đình Xuyên có ý muốn chặt bỏ cái tay đó của Đinh Linh.
“Tôi không sao, tổng giám đốc Cố.” Hạ Thanh Trì vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-beo-nghich-tap-co-thieu-nhan-qua-bao/1882081/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.