Khi Hoa Dật Thanh từ từ tỉnh lại, trước mắt phóng to một khuôn mặt đẹp trai dọa cô nhảy dựng.
“Á, thủ trưởng đại nhân, đã đến nơi rồi sao? Ngại quá, tôi ngủ quên mất.”
“Không có việc gì, là tôi không đánh thức cô. Gần đây cô không nghỉ ngơi tốt sao? Trông cô có vẻ mỏi mệt.”
Hoa Dật Thanh ảo não nắm tóc.
“Đúng vậy, gần đây luôn gặp phải giấc mộng lặp đi lặp lại.”
“Mông gì?” Cố Hạo Minh tò mò điều gì có thể khiến cô có thể ảo não như vậy.
“Trong mộng là một người đàn ông mặc quần áo ngụy trang toàn thân đều là máu,sau đó suy yếu nói với tôi rằng sẽ không còn được gặp lại tôi nữa, tôimuốn xem miệng vết thương cho anh ta, nhưng nói thế nào anh ta cũngkhông nguyện ý để tôi xem, còn nói chỉ cần nghe tôi gọi anh ta một tiếng anh yêu là đã thỏa mãn rồi.” Cố Hạo Minh nghe vậy thì sửng sốt, trongđôi con ngươi bắt đầu lan tràn cảm xúc không rõ.
“Cô, có gọi anh ta sao?”
Hoa Dật Thanh lắc đầu.
“Tôi không nhìn rõ mặt anh ta, không biết anh là ai, không cách nào gọi,”
“Có lẽ nếu cô gọi, có thể sẽ thấy rõ mặt anh ta. Được rồi, đi thôi.”
Cố Hạo Minh nhìn gian phòng ốc lụp xụp, trong lòng chua xót không thôi.
“Ông nội bà nội, cháu đến thăm hai người.” Hai cụ già ngồi trước cửa nghe thấy có người đến, mới chậm rãi mở to mắt.
“Bọn họ là ông bà nội của Hổ Tử, Hổ Tử đi rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-bac-si-buong-binh-cua-thu-truong/2161942/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.