Nhà Hổ Tử ở ngoại ô,hai người đi thăm rồi trở về thì trời đã tối. Nhan Nhuế Ninh dựa trêntường Nhìn Cố Hạo Minh chuẩn bị bữa tối. Hai người không ai nói gì.Trong phòng an tĩnh thập phần áp lực.
“Bảo bảo, em có đồng ý để anh làm lính nữa không?” Thật lâu sau, Cố Hạo Minh ấp a ấp úng nói một câu.
Nhan Nhuế Ninh nghiêng đầu nghĩ, đột nhiên cười.
“Em biết anh thích bộ đội, nói anh rời đi không bằng giết anh. Huống chi em cũng thích anh mặc quân trang. Em chỉ có một điều kiện, mỗi một lần đều phải bình an trở về, nhớ rõ còn em ở nhà chờ anh.”
Cố Hạo Minh an tĩnh nghe Nhan Nhuế Ninh nói xong, một tay kéo cô vào trong lòng mình.
“Bảo bảo, thực xin lỗi, ủy khuất em rồi.”
“Không ủy khuất, tuy hiện tại chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng về sau anh sẽ bồi thường cho em đúng không? Đây xem như đầu tưnguy hiểm một lần đi, chỉ cần mỗi lần anh bình an trở về, em liền cólãi. Anh sẽ không để em lỗ vốn đấy chứ?” Tay cô sờ lên mái tóc ngắn ngủn của Cố Hạo Minh, có chút tê ngứa tựa như chính con người hắn.
“Ngày mai anh phải về quân đội. Thực xin lỗi.” Con ngươi đen Cố Hạo Minh tràn đầy áy này.
“Thôi nào, không phải em đã nói rồi sao? Em ủng hộ công việc của anh, chỉ cần anh bình an trở về nhà. Em đói bụng rồi, anh đã làm xong cơm chưa?”
Một đêm yên tĩnh
Cố Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-bac-si-buong-binh-cua-thu-truong/2161935/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.