Kỳ thật Cố Hạo Minh vẫn không đồng ý để Nhan Nhuế Ninh nấu cơm, vốn là muốn thay cô nấu nhưng lại bị Nhan Nhuế Ninh nhìn xem thường trừng trở về. Lý do hắn là người bệnh.
Cho nên Nhan Nhuế Ninh chỉ có thể tự mình tiến vào phòng bếp. Nửa giờ sau hai bát mì thịt băm được chưng lên bàn.
“Bảo bảo, anh đau quá, không cầm nổi đũa.” Nhan Nhuế Ninh trợn trừng mắt, vừa rồi khi quấn cô đâu nào thấy hắn kêu đau.
“Qua đây, tôi đút anh.” Đạt được mục đích, Cố Hạo Minh ngồi vào trước bàn ăn, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhan Nhuế Ninh.
Dùng đũa gắp mì, cô nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng, dùng môi thử xem còn nóng hay không liền đưa đến bên miệng Cố Hạo Minh. Anh chàng ngơ ngác nhìn cô.
“Làm sao, không muốn ăn hả? Ngoan ngoãn ăn đi, bệnh mới có thể tốt hơn.” Cố Hạo Minh không trả lời, con ngươi đen dừng trên mặt cô, há miệng ăn mì.
Hai người lần đầu an tĩnh ở chung như vậy, không khí ái muội quay xung quanh.
Cố Hạo Minh lẳng lặng đứng ngoài phòng bếp nhìn Nhan Nhuế Ninh dọn dẹp. Suy nghĩ của hắn đã sớm không biết chạy đi nơi nào.
“Đứng ở chỗ này làm chi? Anh ngại bệnh tốt hơn à?” Đảo mắt cô gái đã đứng ở trước mắt hắn, tức giận liếc hắn.
“Bảo nhi ngoan, đầu anh choáng váng.” Cánh tay dài vây quanh eo nhỏ nhắn của cô gái, cái đầu to cọ hõm vai cô.
“Đừng, đừng cọ nữa, ngứa. Miệng vết thương của anh bị nhiễm trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-bac-si-buong-binh-cua-thu-truong/2161928/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.