Chương trước
Chương sau
Ngoại truyện 16

Năm Thầm Bảo lên tiểu học, do được thăng chức kiểm sát viên cấp cao, công việc của mẹ thậm chí còn bận rộn hơn trước.

Còn cha thì sao? Cha còn bận hơn mẹ.

Bởi vì hiện tại baba là cảnh sát, mặc áo sơ mi trắng có tua rua xinh đẹp trên cầu vai, cha nói tua rua trên vai và bộ đồng phục cảnh sát màu trắng tượng trưng cho trách nhiệm lớn hơn, thế nên cha cũng ít có thời gian ở cùng Thầm Bảo hơn.

May mắn thay, lúc này Thầm Bảo đã rất tự lập so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, ngay cả khi cha mẹ không ở bên cạnh thì cậu bé cũng có thể tự chăm sóc bản thân.

Cậu bé không chỉ có thể chăm sóc tốt cho bản thân mà còn có thể chăm sóc tốt cho cô họ của mình.

Cô họ là con gái của ông họ Ôn Diễn, cùng tuổi với Thầm Bảo, khi còn trẻ ông họ từng nhập ngũ, thế nên luôn có vẻ mặt nghiêm túc, Thầm Bảo có chút sợ ông họ, có điều cô họ giống vợ của ông họ hơn, trắng nõn đáng yêu, thế nên Thầm Bảo rất thích cô họ của cậu bé.

Công việc của ông họ và vợ ông cũng rất bận rộn, hai bạn nhỏ được nghỉ không có ai chăm sóc, sẽ được lần lượt gửi về nhà ông cố nội để nghỉ hè và nghỉ đông.

Tuy ông cố nội đã qua đời, nhưng ông nội của Thầm Bảo sống ở đó, ông nội đã nghỉ hưu, có nhiều thời gian để chơi cùng các bạn nhỏ, thỉnh thoảng bác Minh Lan cũng đến ở lại nửa tháng, mỗi lần tới đều sẽ mua rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt cho bọn chúng.

Ông nội luôn nói bóng nói gió kêu Thầm Bảo đi hỏi bác Minh Lan xem lúc nào có thể tìm được một bác gái cho cậu, Thầm Bảo lần nào cũng ngốc nghếch làm theo lời ông nội, bác Minh Lan chỉ cười, nói không vội.

Thầm Bảo lại hỏi một câu: "Vậy bây giờ bác có có thích cô gái nào không?”

Đợi khi ông nội nghiệm thu, Thầm Bảo nói: "Bác nói bác đã có người con gái mình thích rồi."

Mắt ông nội sáng cả lên: "Ai?"

Thầm Bảo: "Mẹ."

Ông nội: "..."

Về sau ông nội tìm bác Minh Lan nói chuyện riêng, từ đó trở đi cũng không nhờ Thầm Bảo đi nghe ngóng chuyện này nữa.

Đến khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Thầm Bảo muốn tranh thủ thời gian để chơi với cô họ, nhưng cô họ đột nhiên nhớ ra trường học của cô khi học kỳ mới bắt đầu sẽ tổ chức một cuộc thi viết văn lớn, thế là cô tìm giấy bút từ chỗ ông nội, từ chối lời mời của Thầm Bảo, ngồi vào chiếc bàn nhỏ vùi đầu suy nghĩ.

Tính học tập của trẻ nhỏ rất mạnh, Thầm Bảo cũng không chơi nữa, học theo cô họ cầm giấy bút ra viết văn.

Cậu bé không nghĩ ra nên viết văn gì, thế là đi nhìn trộm đề bài của cô nhỏ.

Chủ đề bài văn của cô nhỏ là "Cha mẹ của em".

Thầm Bảo không hiểu: "Cha và mẹ có gì hay để viết à?"

Ai mà không có cha mẹ?

Ai ngờ cô họ vô cùng tự hào ngẩng đầu nói: "Cha mẹ của cô không giống cha mẹ người khác, trước đây cha cô làm quân nhân, mẹ cô làm nhà ngoại giao, bọn họ đều là người làm việc cho đất nước và nhân dân, giáo viên của cô nói rằng công việc của bọn họ đều vô cùng vĩ đại."

Thầm Bảo nghĩ ngợi, có chút không phục nói: "Thế có là gì, cha cháu là cảnh sát, mẹ cháu là kiểm sát viên. Bọn họ cũng rất vĩ đại."

Cô họ thầm nghĩ hình như cũng đúng, thế là nói: "Vậy cháu cũng có thể viết về ba mẹ cháu đó."

"Nhưng cháu không biết công việc thường ngày của bọn họ là làm gì."

"Vậy cháu viết bọn họ ở nhà làm gì đi." Cô nhỏ nói: "Cha cô nói viết văn nhất định phải chân thực, không thể bịa bừa, cháu viết những gì cháu biết là được."

Thầm Bảo hiểu ra, lập tức động bút, vì muốn cho tất cả các bạn học biết cha mẹ của cậu bé vĩ đại thế nào, sau khi khai giảng, cậu bé chủ động nộp bài văn này này cho giáo viên.

Để khuyến khích tinh thần làm văn của Thầm Bảo, giáo viên đã đọc bài văn của Thầm Bảo trước mặt cả lớp vào buổi học đầu tiên.

"Cha mẹ của em".

"Cha em là một cảnh sát, mẹ em là một kiểm sát viên, công việc của bọn họ đều là bắt người xấu.

Mẹ rất yêu em, em muốn gì mẹ cũng sẽ mua cho em, cha cũng rất yêu em, nhưng không yêu nhiều như mẹ yêu em, bởi vì cha không cho em chơi đồ chơi, cũng không cho em ăn đồ ngọt, cha nói ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng phải đi bệnh viện.

Em cảm thấy cha yêu mẹ hơn, bởi vì trước giờ cha chưa bao giờ yêu cầu mẹ, mẹ nói gì cha cũng nghe, cha còn nghe lời mẹ hơn cả em, có lần mẹ bắt được cha đang hút thuốc, mẹ mắng cha rất dữ dội, cha cũng không giận.

Còn có lần cha làm việc mệt, mẹ kêu em đấm lưng giúp cha, cha nói cảm ơn em, không cần em phải đấm lưng cho cha đâu, nhưng sau đó khi em đi ngủ, lúc dậy đi vệ sinh lại thấy cha ôm lấy mẹ đòi hôn, còn đòi mẹ đấm lưng cho cha.

Em rất không vui, cảm thấy cha ghét bỏ em, nhưng ngày hôm sau cha dắt em đi ăn Mcdonald, còn khen em ngoan, em lại vui trở lại, cha cũng yêu em.

Tuy công việc của cha mẹ rất bận, không có thời gian chơi với em, nhưng em không hề buồn, bởi vì cha mẹ làm việc chăm chỉ, thế giới của chúng ta mới hòa bình như vậy.

Cha mẹ của em đều là người vĩ đại, em rất yêu cha mẹ của em."

Hạ Minh Sầm đóng cuốn tập làm văn lại.

"Hạ Tri Thầm."

Đôi mắt Thầm Bảo sáng lấp lánh, giống như cún con chờ đợi được khen.

"Ba ba."

Hạ Minh Sầm nhìn con trai nói: "Từ nay về sau con đừng mơ được ăn Mcdonald nữa."

Thầm Bảo: "?"

WHY?

Thầm Bảo không phục, khi mẹ đi làm về bèn uất ức tố cáo với mẹ, nói cha không giữ chữ tín, đã nói sẽ mua cho cậu bé Mcdonald mà cậu bé thích nhất, bây giờ lại nuốt lời.

Dụ Ấu Tri lập tức tìm Hạ Minh Sầm chất vấn.

“Anh là một người cha, phải làm gương tốt cho con cái. Nếu không giữ lời thì làm sao làm gương, giáo dục con cái thành người đáng tin cậy?”

Đối mặt với lời chất vấn của vợ, Hạ Minh Sầm kêu cô trước tiên đừng vội nói giúp con trai, rồi đưa bài tập làm văn cho cô.

"Em xem con trai em viết cái gì." Hạ Minh Sầm cười lạnh: "Hình tượng cảnh sát nhân dân của anh cứ như vậy bị nó bôi đen rồi."

"..."

Nghĩ thôi cũng biết phản ứng của giáo viên khi thấy bàn văn này là gì, chẳng trách chồng cô tức giận như vậy.

Nhưng cả đời này không mua Mcdonald cho con trai cũng tàn nhẫn quá đi, suy cho cùng...

Dụ Ấu Tri đặt vở bài tập sang một bên, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Những gì thằng bé viết không phải là sự thật sao?”

Hạ Minh Sầm: "..."

Dụ Ấu Tri nghiêng người cười vui vẻ: “Vẫn hơn một đứa trẻ viết về mối bất hòa tình cảm giữa cha mẹ trong bài văn phải không?”

Cô vừa sáp lại gần, thuận thế đã bị Hạ Minh Sầm kéo vào lòng.

Biểu cảm của người đàn ông và giọng điệu đều rất nghiêm nghị, thế nhưng lời oán hận của anh lại không chín chắn lắm.

"Nếu viết tình cảm của chúng ta tốt thì viết tình cảm tốt, một nét là xong, viết chi tiết thế làm gì, nếu không thì dứt khoát viết mỗi ngày nhà chúng ta mấy giờ ăn mấy giờ ngủ lên luôn đi?"

Dụ Ấu Tri biết anh lại giở tính cậu chủ rồi.

Cô dỗ dành: "Biết rồi, em kêu Thầm Thầm lần sau không viết chi tiết như vậy, chừa lại mặt mũi cho anh trước mặt giáo viên của nó."

Hạ Minh Sầm không chịu, lạnh lùng cau mày: "Đây là vấn đề mặt mũi sao? Đây là vấn đề rò rỉ quyền riêng tư."

"Ừ ừ, vấn đề riêng tư." Dụ Ấu Tri thuận theo lời anh: "Cậu chủ à đừng tức giận nha, đừng như cậu chủ nhỏ, lát nữa em dạy lại nó."

"Ha!" Hạ Minh Sầm hừ một tiếng, thấp giọng bất mãn: "Thằng nhóc đó tố cáo với em là em đã lập tức tới chất vấn anh, kiểm sát trưởng Dụ dạy bảo anh như vậy rồi, còn nỡ dạy bảo nó à?"

Dụ Ấu Tri lập tức cười làm lành: "Em nào dám dạy Cục trưởng Hạ."

Hạ Minh Sầm mím môi, không dính chiêu nịnh bợ của cô.

"Bớt bớt, em có dám không trong lòng em biết rõ."

Dứt lời thả cô ra muốn đứng dậy.

Dụ Ấu Tri: "Cục trưởng Hạ đi đâu đấy?"

"Đi đơn vị một chuyến."

"Anh đi đơn vị làm gì? Sắp ăn tối rồi."

"Không ăn, đi đơn vị coi cấp dưới tăng ca."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dụ Ấu Tri không hiểu: "Sao bọn anh lại tăng ca rồi? Lại có vụ án à?"

Hạ Minh Sầm: "Vụ án của Chu Phỉ đấy."

Dụ Ấu Tri sửng sốt, hỏi: "Cái chết của Chu Phỉ không phải là đã xác định là tai nạn giao thông ngoài ý muốn sao?"

"Quỹ ngân sách của anh ta." Hạ Minh Sầm nói: "Người chết để lại một số tiền lớn như vậy, tất cả những người thân không liên quan gì đến nó đều muốn nhận được một phần số tiền đó, gần đây trong Cục ngày ngày đều có người tìm tới."

Sau khi Chu Phỉ ra tù, anh ta đã thành lập một quỹ mang tên Phi Mã, chuyên hỗ trợ các bé gái ở những vùng nghèo khó, chịu đựng tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ, nay anh ta qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, đương nhiên có nhiều người để mắt tới số tiền lớn mà anh ta đã đầu tư vào quỹ trước khi qua đời.

Người không ăn cơm sao mà được, Dụ Ấu Tri vẫn gọi anh lại: "Hay là anh ăn cơm xong rồi hẵng đi?"

Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: "Buổi tối anh tìm mấy thực tập sinh mới đến ở đội hình sự ăn cùng anh."

"..."

Cục trưởng Hạ xuất thân từ cảnh sát hình sự, trong Cục nhiều phòng ban lớn nhỏ như vậy, nhưng anh chỉ đặc biệt chú ý tới phòng hình sự, mấy cảnh sát kỳ cựu ở đội hình sự từng là cộng sự với Cục trưởng Hạ, thế nên không sợ anh, nhưng mấy cảnh sát thực tập mới đến thì rất thảm, mỗi ngày đều sợ mình làm sai gì đó bị Cục trưởng Hạ bắt lỗi dạy dỗ.

Một số nhà lãnh đạo cho rằng người lãnh đạo biết quan tâm đến cấp dưới là người lãnh đạo giỏi, nhưng họ không biết rằng người lãnh đạo ít xuất hiện và ít nói trừ khi cần thiết mới là người lãnh đạo giỏi thực sự.

Vì những cảnh sát thực tập đáng thương trong Cục kia, Dụ Ấu Tri vội ngăn cản anh.

Cô kéo đồng phục của anh gọi một tiếng: "Chồng à, ăn cơm xong rồi hãy đi, em sợ anh đói bụng sẽ không thoải mái."

Xưng hô này lúc nào cũng có tác dụng, khi người đàn ông trả lời cô chỉ khẽ hừ một tiếng để lấy lại chút mặt mũi.

...

Vốn muốn xem mẹ giúp mình dạy dỗ cha thế nào, đột nhiên Thầm Bảo cảm thấy rất vô vị, thất vọng đóng cửa phòng.

Cậu cảm thấy cha không biết tốt xấu, cậu đã rất hiểu chuyện rồi, cũng đã giữ gìn hình tượng cảnh sát nghiêm túc vĩ đại của cha rồi có được không?

Huống chi những chuyện buồn nôn hơn cha làm ở nhà với mẹ, cậu bé chưa viết lên bài văn đâu đó.

Thế nhưng lúc này bạn nhỏ Hạ Tri Thầm, cùng với người cha Cục trưởng oai phong vẫn không hề hay biết, bài văn này đã được giáo viên chọn làm bài văn xuất sắc trong lớp, sẽ được đọc trước mọi người như một mẫu bài viết xuất sắc trong buổi họp phụ huynh tiếp theo.

Khi đó, cha mẹ và các bạn cùng lớp trong cả lớp sẽ biết rằng cha của Hạ Tri Thầm bề ngoài là một chú cảnh sát nói năng cẩn thận, nhưng trong đời tư anh thực chất là một thanh niên non nớt, thích bám lấy vợ.

Đây người ta gọi là, đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn.

(Hết)

- ---------

Một trăm câu hỏi về độ tương hợp của vợ chồng trong văn hoá phục hưng:

1. Xin hỏi tên của bạn là?

Hạ Minh Sầm: Hạ Minh Sầm

Dụ Ấu Tri: Dụ Ấu Tri

2. Tuổi của bạn là?

Hạ Minh Sầm: 27

Dụ Ấu Tri: 27

3. Giới tính của bạn là

Hạ Minh Sầm: Cái này bắt buộc hỏi à?

Dụ Ấu Tri: Tác giả hỏi thì anh trả lời đi, anh ấy là nam tôi là nữ.

4. Xin hỏi tính cách của bạn như thế nào?

Hạ Minh Sầm: Là như thế đó.

Dụ Ấu Tri: Cũng tạm.

5. Tính cách của đối phương thì sao?

Hạ Minh Sầm: (cười lạnh) Chẳng ra sao!

Dụ Ấu Tri: (khẽ cười) Vô cùng tệ!

6. Hai người gặp nhau khi nào? Ở đâu?

Hạ Minh Sầm: 16 tuổi, phòng học ở trường.

Dụ Ấu Tri: Như trên.

7. Ấn tượng đầu tiên với đối phương là?

Hạ Minh Sầm: Đồ đáng thương nhỏ.

Dụ Ấu Tri: Cậu chủ nhỏ.

8. Thích đối phương ở điểm nào?

Hạ Minh Sầm: Không biết, cô ấy theo đuổi tôi.

Dụ Ấu Tri: Không biết.

Hạ Minh Sầm: (cười lạnh) Không biết thì em theo đuổi làm gì?

Dụ Ấu Tri: (vẻ mặt chân thành) Vì sinh tồn.

Hạ Minh Sầm:...

9. Ghét đối phương ở điểm nào?

Hạ Minh Sầm: (mặt vô cảm) Vì sinh tồn cái gì cũng làm!

Dụ Ấu Tri: Quái gở!

Hạ Minh Sầm: (liếc một cái)

Dụ Ấu Tri: (nhún vai) Lời nói thật.

10: Bạn có nghĩ mình hợp với người kia không?

Hạ Minh Sầm: Không biết, chưa từng ngủ với người khác.

Dụ Ấu Tri: Như trên.

11: Bạn gọi người kia là gì?

Hạ Minh Sầm: Tri Tri, trước mặt người ngoài hoặc khi tức giận sẽ gọi cả họ lẫn tên.

Dụ Ấu Tri: Minh Sầm, cậu chủ.

Hạ Minh Sầm:? Tối qua em còn gọi anh là chồng, sao giờ không nói?

Dụ Ấu Tri: Tối qua anh gọi em là cục cưng, sao giờ không nói?

Hạ Minh Sầm: (ho khan)

12: Bạn muốn đối phương gọi mình là gì?

Hạ Minh Sầm: Chồng

Dụ Ấu Tri: Tùy, nhưng nếu anh ấy bắt tôi gọi những xưng hồ buồn nôn, tôi cũng sẽ bắt anh ấy gọi những xưng hô buồn nôn, ngại thì phải cùng nhau ngại.

Hạ Minh Sầm:...

13. Nếu so sánh đối phương với động vật thì bạn cảm thấy đối phương là?

Hạ Minh Sầm: Mèo hoang.

Dụ Ấu Tri: Một chú mèo ragdoll nhìn có vẻ quý phái, ngầu nhưng thực ra lại rất bám người.

Hạ Minh Sầm:... Em có thể nào đừng nói vậy ra bên ngoài được không?

14. Nếu phải tặng quà cho đối phương bạn sẽ chọn?

Hạ Minh Sầm: Cởi hết...(bị Dụ Ấu Tri bịt miệng)

Dụ Ấu Tri: (bịt miệng Hạ Minh Sầm) Tặng gì cũng được, chỉ cần giá trị không cao, suy cho cùng về phương diện này thì nhân viên công chức bị quản khá nghiêm.

15. Bản thân muốn quà gì?

Hạ Minh Sầm: (bị bịt miệng im lặng chỉ chỉ lên trên)

Dụ Ấu Tri: Như trên.

16. Có điểm nào bạn không hài lòng về đối phương không? Thường là chuyện gì?

Hạ Minh Sầm: Trên giường quá bị động, mỗi lần...(lại bị bịt miệng lần nữa)

Dụ Ấu Tri: Quá chủ động!

17. Sở thích của bạn là?

Hạ Minh Sầm: Không có.

Dụ Ấu Tri: Không có.

18. Sở thích của đối phương là?

Hạ Minh Sầm: (thất vọng chẹp một tiếng) Không có.

Dụ Ấu Tri: Thích dùng còng tay và dây lưng (những gì nên nói đều đã nói).

19: Bạn làm gì (kể cả sai lầm) khiến người kia không vui?

Hạ Minh Sầm: Dùng dây lưng...(bị bịt miệng)

Dụ Ấu Tri: Như trên.

20: Đối phương làm gì (bao gồm cả sai lầm) khiến bạn không vui?

Hạ Minh Sầm: Cô ấy không cho tôi dùng dây lưng...(bị bịt miệng)

Dụ Ấu Tri: Có thể bỏ qua chủ đề này không?

21.Quan hệ của hai bạn đã đến mức độ nào?

Hạ Minh Sầm: Kết hôn.

Dụ Ấu Tri: Như trên.

22. Lần đầu hai người hẹn hò là ở đâu?

Hạ Minh Sầm: Sinh nhật cô ấy, KTV.

Dụ Ấu Tri: Không phải ngày hôm đó mới quen nhau sao? Hẹn hò có lẽ phải là sau khi quen nhau chứ.

Hạ Minh Sầm: Vậy thì thư viện.

23. Lúc đó bầu không khí giữa hai người thế nào?

Hạ Minh Sầm: (di dời tầm mắt)...

Dụ Ấu Tri:... Khá tốt.

24. Lúc đó đã tiến triển tới bước nào?

Hạ Minh Sầm:...

Dụ Ấu Tri: Sao anh không trả lời thế, cứ vứt cho mỗi mình em?! (xấu hổ) Hôn rồi!

25. Địa điểm hẹn hò thường xuyên là ở?

Hạ Minh Sầm: Nhà tôi.

Dụ Ấu Tri:...

26. Bạn sẽ chuẩn bị gì cho sinh nhật của đối phương?

Hạ Minh Sầm: Trang trí địa điểm và mua bánh.

Dụ Ấu Tri: Giống vậy, có điều tôi sẽ làm thêm cho anh ấy một bát mì trường thọ.

Hạ Minh Sầm: Mấy năm bị ngăn cách đều không có, nhớ bù cho anh.

Dụ Ấu Tri: Vâng vâng vâng cậu chủ của em.

27. Bên nào tỏ tình trước?

Hạ Minh Sầm: (trả lời trong vài giây) Cô ấy.

Dụ Ấu Tri: (cạn lời)... Tôi

28. Bạn thích đối phương nhiều bao nhiêu?

Hạ Minh Sầm: Cái này cần phải hỏi à?

Dụ Ấu Tri: Rất thích.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

29. Vậy thì, bạn yêu đối phương không?

Hạ Minh Sầm: Vô nghĩa, không yêu thì tôi ở đây làm gì?

Dụ Ấu Tri: Rất yêu.

Hạ Minh Sầm: (hơi sửng sốt, sau đó gật đầu)... Ừ.

30. Nếu khi hẹn hò đối phương tới trễ hơn một tiếng, bạn sẽ làm thế nào?

Hạ Minh Sầm: Trực tiếp đi tìm cô ấy.

Dụ Ấu Tri: Có lẽ là có việc đột xuất, gọi điện thoại xem tình hình

31. Bạn cho rằng tình địch của bạn là?

Hạ Minh Sầm: Hạ Minh Lan.

Dụ Ấu Tri: (tự tin) Không có tình địch, anh ấy một lòng một dạ với tôi.

Hạ Minh Sầm:...

32. Đối phương làm gì sẽ khiến bạn hết cách?

Hạ Minh Sầm: Làm nũng.

Dụ Ấu Tri: Ngại ngùng.

Hạ Minh Sầm: (cúi đầu sờ lông mày)...

33. Nếu nghi ngờ đối phương thay lòng bạn sẽ làm gì?

Hạ Minh Sầm: Cô ấy dám?

Dụ Ấu Tri: Không thể nào.

34. Có thể tha thứ cho sự thay lòng của đối phương không?

Hạ Minh Sầm: Đã nói rồi cô ấy không dám.

Dụ Ấu Tri: Đã nói rồi không thể đâu.

35. Bạn thích bộ phận nào trên cơ thể đối phương?

Hạ Minh Sầm: Mắt.

Dụ Ấu Tri: (nhìn một cái, nuốt nước miếng) Thích hết.

Hạ Minh Sầm: (hừ lạnh)

36. Biểu cảm khiêu gợi nhất của đối phương là?

Hạ Minh Sầm: Nhìn thẳng vào người ta.

Dụ Ấu Tri: Đổ mồ hôi và thở hổn hển.

Hạ Minh Sầm: (mím môi) Em đang nghĩ gì đấy?

Dụ Ấu Tri:... Sao? Anh có thể nghĩ em thì không à?

Hạ Minh Sầm: (cười như không cười) Tôi thay đổi đáp án một chút, ngâm nga...(bị bịt miệng)

37. Khi hai người ở chung, chuyện khiến bạn cảm thấy tim đập nhanh nhất là?

Hạ Minh Sầm: Thả thính.

Dụ Ấu Tri: Tôi thả thính anh ấy sẽ ngại ngùng! (không nhịn được bật cười)

Hạ Minh Sầm:...

38. Bạn đã từng nói dối đối phương chưa? Bạn giỏi nói dối không?

Hạ Minh Sầm: Đã từng, không giỏi.

Dụ Ấu Tri: Đã từng, rất giỏi.

Hạ Minh Sầm:?

Dụ Ấu Tri: (vẻ mặt chân thành) Hiện tại sẽ không.

39. Lúc nào cảm thấy hạnh phúc nhất?

Hạ Minh Sầm: Luôn luôn.

Dụ Ấu Tri: Hiện tại.

40. Đã từng cãi nhau chưa?

Hạ Minh Sầm: (không muốn trả lời)

Dụ Ấu Tri: Đã từng.

41. Đã cãi nhau như thế nào?

Hạ Minh Sầm: (vẫn không muốn trả lời)

Dụ Ấu Tri: Nhiều quá nhớ không nổi.

42. Sau đó thì làm lành thế nào?

Hạ Minh Sầm: Tôi thỏa hiệp.

Dụ Ấu Tri: Yêu anh!

Hạ Minh Sầm: Bớt bớt!

43. Kiếp sau vẫn hy vọng làm người yêu chứ?

Hạ Minh Sầm: Chủ nghĩa duy vật.

Dụ Ấu Tri: Nếu có chắc chắn sẽ hy vọng, có điều tôi cũng là chủ nghĩa duy vật.

44. Lúc nào cảm thấy mình được yêu?

Hạ Minh Sầm: Trước chia tay và sau khi hòa giải.

Dụ Ấu Tri: Luôn luôn.

Hạ Minh Sầm: Ai cho em sự tự tin đó?

Dụ Ấu Tri: (chớp mắt) Anh đó!

45. Lúc nào thì bạn cảm thấy có lẽ anh ấy không yêu bạn nữa...?

Hạ Minh Sầm: Khoảng thời gian cô ấy đính hôn với anh tôi.

Dụ Ấu Tri: (áy náy) Em...

Hạ Minh Sầm: Bỏ đi.

46. Cách thể hiện tình yêu của bạn là?

Hạ Minh Sầm: Đối tốt với cô ấy.

Dụ Ấu Tri: Thường xuyên nói yêu anh ấy.

47. Giữa hai người có chuyện gì giấu nhau không?

Hạ Minh Sầm: Không.

Dụ Ấu Tri: Giữa vợ chồng không có bí mật.

48. Sự mặc cảm tự ti của bạn đến từ đâu?

Hạ Minh Sầm: (cười) Tự ti?

Dụ Ấu Tri: Cậu chủ nhà chúng tôi không có cái đó, còn của tôi... Chắc là gia thế ấy?

Hạ Minh Sầm: Hiện tại em đã là bà Hạ rồi!

Dụ Ấu Tri: Ồ, vậy thì không có.

49. Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?

Hạ Minh Sầm: Công khai.

Dụ Ấu Tri: Bắt buộc công khai, nhiều cô gái yêu thầm anh ấy lắm.

50. Bạn cảm thấy tình yêu với đối phương có thể duy trì mãi mãi không?

Hạ Minh Sầm: Có thể!

Dụ Ấu Tri: Không vấn đề!

51.Bạn là người tấn công hay người nhận?

Hạ Minh Sầm:?

Dụ Ấu Tri:?

52: Tại sao lại có quyết định này?

Hạ Minh Sầm:?

Dụ Ấu Tri: Đây là vấn đề bên tình yêu thuần khiết mà nhỉ, bỏ qua.

53. Hài lòng với tình trạng hiện tại không?

(bỏ qua)

54: Lần đầu tiên ở đâu?

Hạ Minh Sầm: Chung cư hồi đi du học.

Dụ Ấu Tri: (nhỏ giọng) Nhớ rõ thế?

55. Cảm giác lúc đó là?

Hạ Minh Sầm: (có chút ảo não) Không kiểm soát được!

Dụ Ấu Tri: Rất căng thẳng!

56. Lúc đó dáng vẻ của đối phương thế nào?

Hạ Minh Sầm: Có chút sợ hãi.

Dụ Ấu Tri: Có chút ngốc.

Hạ Minh Sầm:?

57. Câu nói đầu tiên của bạn vào buổi sáng là gì?

Hạ Minh Sầm: Còn đau không?

Dụ Ấu Tri: Không đau, nhưng hơi mệt.

58. Số lần mỗi tuần?

Hạ Minh Sầm: Xem tình hình, tăng ca mà mệt thì sẽ ít một chút.

Dụ Ấu Tri: Cũng không ít đâu có được không!

59. Bạn cảm thấy dưới tình huống lý tưởng, một tuần mấy lần là tốt nhất?

Hạ Minh Sầm: Sáng một lần tối một hoặc hai lần.

Dụ Ấu Tri: (thở dài) Buổi sáng thật sự không được, sẽ trề giờ làm.

61. Bộ phận nhạy cảm nhất của mình là?

Hạ Minh Sầm: Không có.

Dụ Ấu Tri:...Tai?

62. Bộ phận nhạy cảm nhất của đối phương là?

Hạ Minh Sầm: Quyết liệt!

Dụ Ấu Tri:... ( nghiến răng, liều mạng) Phía dưới!

Hạ Minh Sầm:?

64. Thành thật mà nói, bạn thích cái đó không?

Hạ Minh Sầm: Có người đàn ông nào không thích cái này à?

Dụ Ấu Tri: Với tiền đề không làm trễ giờ làm, thích.

65. Thông thường thì là ở chỗ nào?

Hạ Minh Sầm: Nhà.

Dụ Ấu Tri: Ỗ chỗ khác cũng không thích hợp lắm.

66. Nơi bạn muốn thử là?

Hạ Minh Sầm: Tất cả những nơi không thích hợp.

Dụ Ấu Tri:???

67. Tắm là trước đó hay sau đó?

Hạ Minh Sầm: Trước sau đều có.

Dụ Ấu Tri: Cậu chủ của chúng tôi rất thích sạch sẽ.

69. Bạn từng xảy ra quan hệ với người khác ngoài người yêu chưa?

Hạ Minh Sầm: Không có.

Dụ Ấu Tri: Không có.

70. Bạn đồng ý hay không đồng ý với quan điểm cho rằng nếu không chiếm được trái tim thì ít nhất bạn cũng nên lấy được cơ thể?

Hạ Minh Sầm: Đồng ý.

Dụ Ấu Tri:? Sao anh lại như vậy?

Hạ Minh Sầm: (mặt vô cảm) Anh chính là như vậy!

71. Nếu đối phương bị côn đồ đe dọa bạn sẽ làm gì?

Hạ Minh Sầm: Đừng hỏi cảnh sát loại vấn đề này.

Dụ Ấu Tri: Đừng hỏi kiểm sát viên loại vấn đề này.

72. Bạn cảm thấy xấu hổ trước hay sau?

Hạ Minh Sầm: Đã bao nhiêu lần rồi, có gì mà ngại?

Dụ Ấu Tri: Đều ngại hết...

73: Nếu một người bạn tốt nói với bạn rằng tôi rất cô đơn nên chỉ đêm nay thôi,... Và xin H được không?

Hạ Minh Sầm: Kêu cậu ta cút.

Dụ Ấu Tri: Tuyệt giao!

77. Bạn thích loại biểu cảm nào của đối phương?

Hạ Minh Sầm: Đều thích.

Dụ Ấu Tri: Biểu cảm bị lún sâu vào.

78: Ở bên người khác ngoài người yêu có được không?

Hạ Minh Sầm: Không hứng thú.

Dụ Ấu Tri: Không có gì thú vị, có yêu mới vui chứ!

80. Nếu đối phương đột nhiên không đòi nữa, bạn sẽ?

Hạ Minh Sầm: Tôi nhượng bộ?

Dụ Ấu Tri: Anh ấy không được đâu!

Hạ Minh Sầm:...

83: Nơi nào khiến bạn hào hứng và lo lắng nhất từ ​​trước đến nay?

Hạ Minh Sầm: Trên xe, nhưng không lo lắng.

Dụ Ấu Tri: Cái tên phấn khích nhà anh, có người đi đường thì phải làm sao?

84: Đã bao giờ có trường hợp đằng gái nào chủ động dụ dỗ bạn chưa?

Hạ Minh Sầm: Có, không nhiều. Lúc nào thì cho anh trải nghiệm lại lần nữa?

Dụ Ấu Tri: (cười gượng)

100. Cuối cùng, nói một câu với người yêu đi!

Hạ Minh Sầm: Đi thôi, về nhà! (Đã bị câu hỏi trước đó khơi mào cảm xúc)

Dụ Ấu Tri: Chỉ có thể?

Hạ Minh Sầm: Về nhà nói!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.