Không những nhờ viện trợ, còn thức trắng hai đêm mới làm xong.
Dụ Ấu Tri không phủ nhận, lão Thẩm thì đã hiểu rõ, cười nói: "Có lẽ là một viện trợ rất đáng tin cậy nhỉ, bằng không đồ quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ không tùy tiện cho người khác nhìn thấy, nhớ phải cảm ơn người ta cho tốt đấy!"
Thực ra Dụ Ấu Tri cũng muốn cảm ơn cậu chủ nhỏ, nhưng tuần này công việc của anh quá bận rộn, trừ vụ án còn phải đi tiếp đãi nhóm lãnh đạo mà cấp trên phái xuống, tăng ca là điều bắt buộc, thế nên không cần cô đưa đón anh đi làm.
Trước đây còn không tình nguyện đưa đón cậu chủ nhỏ đi làm, giờ mới hối hận bản thân thật sự không biết quý trọng.
Dụ Ấu Tri dạ một tiếng: "Em sẽ cảm ơn ạ."
Lão Thẩm nói: "Nói chung những tài liệu này của em trước tiên đừng giao cho viện, cũng đừng để người khác nhìn thấy, thân phận... Những người liên quan tới chuyện này rất nhạy cảm, suy cho cùng năm đó chứng cứ cha em nắm chặt trong tay còn có thể bị người ta đổi mất, trên dưới viện chúng ta nhiều người như vậy, qua tay càng nhiều người thì càng dễ xảy ra vấn đề."
Đề xuất của lão Thẩm rất thực tế, Dụ Ấu Tri trịnh trọng gật đầu.
Lão Thẩm: "Được rồi, chuyện này tạm thời nói đến đây, em về làm việc đi." Đợi một lúc, thấy học trò vẫn nhìn chằm chằm mình không đi, lại hỏi: "Còn có thắc mắc à?"
Dụ Ấu Tri lắc đầu.
Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-au-tri/3505116/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.