Luận về không biết xấu hổ, cô vẫn kém Hạ Minh Sầm.
Dụ Ấu Tri một câu cũng không nói được, hơi thở dồn dập, mặt đỏ tai hồng, nếu như không phải bây giờ tay đang bưng đĩa ăn, có lẽ một cái tát đã giáng thẳng xuống mặt người đàn ông.
Đều tại lời nhắc nhở của anh, hiện tại trong não cô tràn ngập chuyện không nên nhớ, trong những ngày tháng hoang đường thời niên thiếu, sự hiểu biết của cô về cơ thể mình thậm chí còn không bằng con người trước mặt này, anh biết rõ tất cả chỗ mẫn cảm của cô, biết cô thích đụng chạm thế nào, hai người từ trải nghiệm một chút trúc trắc ngập ngừng, chầm chậm tiến đến giai đoạn muốn dừng mà không được, chẳng nỡ rời xa.
Hạ Minh Sầm chỉ cần nhìn vành tai cô đang ngày một đỏ lên, dù cô không nói câu nào, anh vẫn biết cô nhớ tới cái gì.
Xung quanh bao nhiêu người như vậy, ánh đèn sáng chói mắt, anh nhất thời cũng có hơi không biết phải làm thế nào mà rũ mắt xuống, cau mày, hầu kết lăn hai vòng.
Lúc này đội trưởng Lê nạp thẻ ăn xong quay lại, thấy hai người này lại vẫn chưa gọi cơm xong, rồi nhìn đĩa trên tay Dụ Ấu Tri không có món gì, lập tức nhíu mày, trầm giọng mắng: "Cậu mấy tuổi rồi thiếu gia? Mời ăn cơm căn tin mà còn phải chọn người để mời sao?"
Anh ấy nói xong cũng không quan tâm Hạ Minh Sầm giải thích cái gì, trực tiếp đưa thẻ cơm đã nạp tiền xong của mình cho Dụ Ấu Tri.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-au-tri/3434108/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.