Lâu rồi tôi cứ mải miết với cuộc đời, mà không chăm lo được cho nó. Hai chị em nằm ngủ một giấc đến năm giờ! Tôi dậy nấu cơm ăn sau đó tắm rửa rồi thay quần áo. Tối nay quyết định cho nó đi chơi! Trời bên ngoài khá lạnh, tôi lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi dắt thằng bé đi. Đến một trung tâm vui chơi cho trẻ em, tôi mua vé cho nó vào nghịch, còn tôi ngồi bên ngoài chờ. Nhìn thằng bé vui vẻ cười đùa, tôi bỗng thấy có lỗi với nó, tôi chỉ mải mê kiếm tiền bằng việc bán rẻ thân thể mà đôi khi quên mất đi tôi cần mang lại niềm vui cho em tôi. Tuổi thơ nó quá thiếu thốn, khi không có bố bên cạnh, mẹ lại bệnh tật, cũng may nó ngoan ngoãn. 
Chơi mấy tiếng nó cũng mệt nhừ người, liền chạy ra ôm tôi, đòi đi về. Tôi mỉm cười xoa xoa đầu nó rồi dắt nó đi. Trời về khuya càng tôi lạnh, bóng tôi cao gầy, bóng nó thấp bé đổ dài theo ngọn đèn đường.Đi đến hàng tạp hoá gần nhà, tôi bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc. Là anh và chị Ly tôi sững một chút rồi dắt thằng bé đi qua, bỗng dưng thấy tiếng gọi: 
- Chi, sao em lại ở đây 
Tôi ngạc nhiên quay lại, ngày hôm đó, tôi không hề nói tên cho anh biết cơ mà, tôi cường gượng gạo: 
- Vâng, anh chị đi mua đồ à? 
Anh kéo tay chị Ly đáp: 
- Ừm, bọn anh mua ít đồ, nhà anh cũng gần đây. 
Tôi thoáng chút giật mình, anh bỗng liếc một tia sắc lạnh nhìn thằng bé 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-moi-chinh-la-mot-con-di/95301/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.