Hứa Tri Tình đi vào phòng đựng thức ăn. Chỉ thấy người đàn ông đang nằm trên mặt đất, trên người dính đầy m.á.u tươi chảy loang lổ.
Trái tim cô ta thắt lại một trận, vội vàng bước tới đỡ người đàn ông dậy:
"Sở Tuấn, anh không sao chứ?"
Khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông vì dính bụi bẩn, nên vô cùng bẩn thỉu. Môi anh ta tái nhợt, ý thức cũng cực kỳ mơ màng.
"Không phải tôi nói tôi sẽ vay tiền trả lại cho các người sao!"
Hứa Tri Tình hét lên với Thư Diễm: "Sao các người có thể tra tấn anh ấy như vậy chứ!"
Thư Diễm khoanh tay lại, nhàn rỗi dựa vào khung cửa: "Hứa tiểu thư, chúng tôi quy định ngày trả nợ là hai ngày trước, là cô không trả nợ đúng ngày, bộ dạng bây giờ của anh ta, lão đại của chúng tôi đã rất hạ thủ lưu tình rồi!"
Hứa Tri Tình vuốt ve mặt Lam Sở Tuấn, đau lòng không thôi.
"Tri Tình, anh không sao..."
Lam Sở Tuấn ho khan hai tiếng, thế mà lại ho ra m.á.u tươi: “Đều do anh, là anh đã liên lụy em..."
"Anh cũng chỉ muốn góp tiền chữa bệnh cho dì thôi!"
Hứa Tri Tình khổ sở nói.
Cô ta nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là bọn họ lừa anh đến sòng bạc này... Bọn họ cố ý muốn hãm hại anh!"
“Bà ấy là mẹ anh!”
Lam Sở Tuấn cười khổ: "Anh không thể mặc kệ bà ấy được.”
Hứa Tri Tình nhìn về phía Thư Diễm, cắn răng, lấy thẻ ngân hàng ra:
"Trong này có hai mươi triệu, trả đủ nợ rồi! Từ giờ, đừng quấy rầy anh ấy nữa!”
Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng kia, trong nháy mắt khuôn mặt lạnh lùng của Thư Diễm nở nụ cười.
Cô ta vươn ngón tay nhỏ nhắn trắng ngọc, cung kính nhận lấy thẻ ngân hàng:
"Hứa tiểu thư không hổ danh là khách hàng lớn nha!
Chưa đầy một tuần đã gom đủ 20 triệu!
Cũng không trách được nhiều người muốn trở thành ngôi sao như vậy, làm ngôi sao đúng là dễ kiếm tiền thật!”
Hứa Tri Tình lười phản ứng với Thư Diễm, đỡ Lam Sở Tuấn yếu ớt lên, chuẩn bị rời đi.
Thư Diễm nhẹ nhàng nghịch tóc mình:
"Nhưng Hứa tiểu thư, làm sao bây giờ! 20 triệu chỉ là tiền gốc mà thôi! Vẫn còn lãi suất 10 triệu nữa!”
Hứa Tri Tình kinh hãi lắp bắp: "Lãi 10 triệu? Cô đi ăn cướp à!”
Thư Diễm cười hì hì nhìn Hứa Tri Tình.
Bọn họ chính là dân cho vay nặng lãi, ôi trời, cho vay nặng lãi không phải chính là ăn cướp sao?
Hứa Tri Tình hạ thấp giọng: "Tôi không có nhiều tiền như vậy..."
Thư Diễm thở dài: "Vậy tôi không thể để cô mang người đi được.”
Vừa dứt lời, đôi mắt hồ ly của Thư Diễm lập tức trở nên sắc bén lạnh như băng.
Hai người mặc đồ đen xông vào phòng, đoạt lấy Lam Sở Tuấn từ tay Hứa Tri Tình!
Lam Sở Tuấn vốn đang bị thương, bị lôi kéo như vậy, ảnh hưởng đến vết thương trên người, anh ta đau đớn ho khan, sắc mặt càng trở nên trắng bệch hơn.
"Sao các người có thể như vậy được! Cô làm vậy là phạm pháp!"
Hứa Tri Tình muốn ngăn cản hai người mặc đồ đen, nhưng tiếc là cô ta chỉ là một cô gái gầy gò, đến đùi còn không to bằng cánh tay người ta, với sức mạnh của hai người đàn ông mặc đồ đen, cùng lắm bọn họ chỉ đẩy một cái cũng đủ để cô ta gục.
Lam Sở Tuấn cũng muốn thoát hai người đàn ông mặc đồ đen, nhưng lại bị đối phương đ.ấ.m một quyền thật mạnh, m.á.u tươi tràn vào trong khoang miệng, khuôn mặt của anh ta đã xiêu vẹo.
"Tôi trả! Tôi sẽ trả tiền!”
Hứa Tri Tình không đành lòng nhìn Lam Sở Tuấn chịu khổ, nước mắt bất giác cũng chảy xuống.
"Các người đừng đánh anh ấy nữa."
Giọng nói Hứa Tri Tình nghẹn ngào:
"Mười triệu thì mười triệu, tôi nhất định sẽ trả cho các người! ”
Bãi đậu xe ngầm thành phố điện tử.
Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng ngồi trong chiếc Ferrari, điện thoại di động đang phát ghi âm trong sòng bạc.
Bản ghi âm bắt nguồn từ một máy ghi âm mà Hạ Trừng Trừng giấu trong vành nón của Hứa Tri Tình.
Tống Ngữ Ngưng càng nghe càng kinh ngạc, nhất là khi nghe được đến cuối Hứa Tri Tình vẫn còn muốn giúp Lam Sở Tuấn trả tiền, cô ta bất giác nắm chặt nắm đấm.
"Cho nên người đánh bạc nợ tiền chính là Lam Sở Tuấn à?
Chị Tri Tình đang giúp tên cặn bã này trả tiền sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]