“Tư Hàng, cùng một sai lầm mà cậu còn muốn phạm hai lần.”
Phạm Tư Hàng trong nháy mắt tỉnh ngộ lại, trừng mắt nhìn Tề Ngộ:
“Người tố cáo tôi lần trước là cậu sao? Cậu lại muốn tố cáo tôi một lần nữa sao.”
Phạm Tư Hàng nhanh chóng tiến lên, cướp lấy điện thoại di động của Tề Ngộ.
Tề Ngộ liều mạng giãy dụa, nhưng Vương Hâm và Phạm Tư Hàng hợp lực, cậu ấy hai tay khó chống đỡ bốn tay, điện thoại di động vẫn bị Phạm Tư Hàng cướp mất.
Van Tư Hàng mở ra xem, quả nhiên phía trên đã nhập số điện thoại báo cảnh sát.
“Cậu lại ghi âm lời tôi.”
Phạm Tư Hàng nói xong hung hăng đạp Tề Ngộ một cái.
Tề Ngộ thống khổ ôm bụng, vết thương của cậu ấy vốn mới lành nên không chịu nổi giày vò.
Phạm Tư Hàng lại đạp thêm vài cái.
Tề Ngộ nén đau đớn, ánh mắt kiên định.
Vương Hâm nhìn Tề Ngộ, cảm giác có điểm không đúng.
Anh ta nhìn quanh căn phòng, đột nhiên có một chỗ hơi sáng hơi sáng đã thu hút sự chú ý của anh ta.
Bên kia, Tề Ngộ vẫn chịu đựng những cú đạp của Phạm Tư Hàng.
Vương Hâm thì nhanh chóng tiến lại lấy điện thoại di động giấu sau một món đồ.
Cơ thể Tề Ngộ cứng đờ, m.á.u dường như đều đông lại.
Điện thoại di động đang ghi lại cann Phạm Tư Hàng hung hăng đánh người.
Ánh mắt Phạm Tư Hàng càng thêm hung ác, đạp Tề Ngộ mạnh hơn nữa, điên cuồng quát:
“Tề Ngộ, vậy mà cậu còn dám ghi hình!
Còn dám ghi hình này!
Xem tôi có đá c.h.ế.t cậu không! Đá c.h.ế.t cậu.”
Trong bữa tiệc, Hạ Trừng Trừng vẫn chú ý đến video di động.
Cảnh Vương Hâm phát hiện điện thoại di động quay lén xuất hiện, cô tận mắt nhìn thấy Vương Hâm cướp đi điện thoại di động.
Ngay sau đó màn hình quay biến thành màu đen.
Đã xảy ra chuyện!
Hạ Trừng Trừng lập tức đứng lên.
Không thể tùy ý để cho Phạm Tư Hàng làm loạn, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có người mất mạng!
Cô vội vàng chạy tới căn nhà trống cách đó không xa, nhưng còn chưa rời khỏi bữa tiệc lại bị một người đàn ông trẻ tuổi ngăn lại.
Phạm Tư Viễn xuất hiện trước mặt Hạ Trừng Trừng.
“Hạ tiểu thư, nói chuyện một chút.”
“Thật ngại quá, tôi không có thời gian.”
Hạ Trừng Trừng đẩy Phạm Tư Viễn ra, muốn rời đi.
“Hạ tiểu thư, nếu cô muốn đi nhà tây bên cạnh cứu người, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi.”
Cả người Hạ Trừng Trừng cứng đờ, khó tin được nhìn Phạm Tư Viễn.
Cô nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi:
“Anh… biết sao?”
Phạm Tư Viễn gật đầu.
Hạ Trừng Trừng không thể lý giải, buộc miệng thốt ra:
“Nhưng không phải anh và Phạm Tư Hàng không hòa thuận sao? Tại sao anh lại giúp anh ta chứ?”
“Quả thật tôi không thích đứa con ngoài giá thú Phạm Tư Hàng.”
Giọng nói của Phạm Tư Viễn cực lạnh lẽo:
“Nhưng mà chuyện xấu trong nhà không thể lọt ra ngoài, cho nên tôi không thể để một người ngoài như cô đi qua được.”
Cùng lúc Phạm Tư Viễn nói chuyện, hai nhân viên bảo vệ xuất hiện bên cạnh Hạ Trừng Trừng, ngăn cho cô đi về phía trước.
Hạ Trừng Trừng đen mặt:
“Phạm tổng, đây là anh muốn hạn chế tự do cá nhân của tôi sao?”
“Hạn chế cổ đông lớn nhất tập đoàn Hạ thị? Loại chuyện này tôi cũng không dám.”
Phạm Tư Viễn nhàn nhạt nở nụ cười:
“Nhưng mà ngăn cản cô hơn mười phút cũng không phải là việc khó gì, đúng không Hạ tiểu thư.”
Mười mấy phút sau, chuyện Tề Ngộ cũng đã bị giải quyết xong.
Phạm Tư Viễn lại bày ra khuôn mặt mưu kế thành công.
“Hạ tiểu thư, hiện tại có thời gian nói chuyện với tôi chưa?”
Thư phòng thắp hương trầm hương, khói bếp bốc lên, hương thơm thuần hậu, mang theo một chút vị ngọt ngào và đất cay.
Phạm Tư Viễn giúp Hạ Trừng Trừng pha một ấm trà.
Thủ pháp của anh ấy thành thạo, bình tĩnh tự nhiên.
Giống như người thao túng ẩn nấp ở phía sau màn giao dịch chứng khoán, khống chế toàn cục.
Hạ Trừng Trừng vô tâm uống trà, truy hỏi:
“Làm sao anh biết người hợp tác với Tề Ngộ là tôi chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]