Anh Trương rời đi, Ngô Hưng Bang đóng cửa phòng họp lại, còn cẩn thận đóng cửa màn bên ngoài phòng họp.
"Đã xử lý Hạ Trừng Trừng xong rồi à."
Hứa Triệt nói, giọng điệu rất sung sướng.
Ngô Hưng Bang lại cười nhạo:
"Tôi đã ra tay, làm sao có thể không giải quyết được chứ cùng lắm cũng chỉ là một con nhóc hơn hai mươi tuổi, mang cái danh nữ minh tinh mà thôi, rốt cuộc chỉ là một con hổ giấy nhìn vô cùng chướng mắt."
Ngô Hưng Bang im lặng, đến gần Hứa Triệt, thở đều nói:
"La tiên sinh vừa mới liên lạc với tôi, nói sau khi Trần Minh Kiệt bị bắt, chất lượng người chúng ta đưa tới đều rất kém, các ông chủ đang mất hứng."
Hứa Triệt đùa nghịch chiếc nhẫn kim cương màu xanh trên ngón áp út bên tay trái của mình:
"Chúng ta đưa tới đều là Idol, nhan sắc và dáng người tất nhiên không bằng diễn viên, về việc Trần Minh Kiệt cũng là ngoài ý muốn, chỉ là chất lượng của Hạ Trừng Trừng, xem như không tồi."
"Ông chủ rất thích cô ấy."
Ngô Hưng Bang thoải mái cười to:
"Dù sao cô ta cũng không nghe lời, không muốn gia hạn hợp đồng.
Cậu cứ dùng biện pháp cũ xử lý cô ta, đến lúc đó không chỉ làm các ông chủ vui vẻ, chúng ta cũng có thể bảo vệ cây hái ra tiền này nha."
"Yên tâm."
Ánh mắt dịu dàng của Hứa Triệt quét sạch không sót thứ gì, trong mắt là vẻ lạnh lùng băng giá đến thấu xương:
"Thịt đã đến miệng tôi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay."
Bentley phóng nhanh lên trở về Ngự Lâm Uyển, Hạ Trừng Trừng thoải mái nằm ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàng ghế đầu là tài xế mà Hầu Bác Siêu thuê cho cô, họ Từ, nghe nói là một cựu chiến binh, ít nói, lái xe rất ổn định.
Hạ Trừng Trừng xoa xoa huyệt thái dương, ấn cửa sổ xe, gió nhẹ thổi vào trong xe.
Lão Từ cũng rất hiểu chuyển giảm tốc độ xe lại, để cho gió thổi vào không quá mạnh.
Dưới bầu trời xanh biếc, mây trôi cuồn cuộn.
Giống như một bàn chải màu trắng trên bầu trời xanh, vẽ một bức tranh lộn xộn nhưng có trật tự.
"Ký chủ, tại sao cô lại tham gia Thiếu Niên Ngân Hà?"
Hệ thống thấy Hạ Trừng Trừng không ngủ, ân cần nhảy ra:
"Cho dù là cô muốn tham gia chương trình, cũng có thể chuyển vào công ty giải trí Thiên Thịnh rồi lại tham gia là được mà, có cảm giác Ngô Hưng Bang kia muốn cô tham gia chương trình, mục đích không đơn giản đâu."
Hạ Trừng Trừng nhắm hai mắt lại, tận hưởng làn gió nhẹ thổi vào mặt:
"Có mục đích gì không đơn giản gì chứ, không phải là muốn xem tôi nhảy những điệu múa gợi cảm kia sao?"
"Cái gì."
Tiếng máy móc của hệ thống cực kỳ chấn động, lại có chút ngượng ngùng:
"Chính là, chính là cái mà bọn người Hạ Luật Luật vừa mới nhảy à, vũ đạo sặc sỡ như vậy, ký chủ, làm sao cô có thể đồng ý chứ?"
"Khiêu vũ, chắc chắn không phải là mục đích cuối cùng rồi, nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con."
Hạ Trừng Trừng lơ đi:
"Ngược lại tôi rất muốn đi xem một chút, cuối cùng, ai mới là con dê béo bị làm thịt."
"Nói là nói như vậy."
Hệ thống rất tin tưởng vào năng lực của Hạ Trừng Trừng, nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy lo lắng.
"Nhưng cô có thể hát và nhảy không?"
Hạ Trừng Trừng ngồi dậy, chớp chớp mắt.
Cô thăm dò hỏi: "Khiêu vũ có khó không?"
Hệ thống hiểu rõ, thở dài hỏi ngược lại.
"Vậy cô muốn từ bỏ sao?"
Trong phòng luyện tập của công ty giải trí Thiên Thịnh
Hạ Trừng Trừng mặc một bộ trang phục tập nhảy thoải mái, đứng trước một bức tường gương.
Hầu Bác Siêu và Đàm Duy Nhạc đứng trước mặt cô.
"Hạ tổng, tôi đã xem qua màn biểu diễn lúc trước của cô, giọng hát của cô cũng không tệ, lại còn là thiên kim hào môn, cũng có kinh nghiệm học múa ba lê, cho nên lên sân khấu chắc chắn không có khó khăn gì đối với cô."
Đôi mắt hạt đậu của Hầu Bác Siêu sáng ngời, tràn đầy tự tin nói:
"Tôi còn kéo Đàm Duy Nhạc đến giúp đỡ cô, cô cứ yên tâm đi, nhớ lấy hạng A trở về nha."
"Vậy…"
Hạ Trừng Trừng thăm dò hỏi: "Bắt đầu từ đâu đây."
Đàm Duy Nhạc suy nghĩ một chút: "Trước tiên nhìn vào độ dẻo dai của cô, nếu không xoạc chân một cái đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]