Hạ Trừng Trừng thay một đôi giày thể thao nhỏ thoải mái:
“Anh có muốn đi cùng không?”
Vài phút sau, Hạ Trừng Trừng kéo khuỷu tay Tạ Tri Hành, hai người cùng nhau đến phòng du lịch trên tầng ba của khách sạn.
Đây là phòng khách sạn cung cấp cho khách hàng chơi trò chơi, bên trong có rất nhiều trò chơi khác nhau.
Lúc bọn Hạ Trừng Trừng đến, đám người Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải đã chơi, cộng thêm Lâm Tiêu và Mạc Vân Thiên, bốn người đang chơi bài poker.
Cũng không biết chơi bao nhiêu vòng, chỉ thấy trên khuôn mặt mềm mại của Mạnh Như Yên đã dán đầy dải trắng, mà trên mặt Dịch Trạch Khải ở bên cạnh thì sạch sẽ.
Trong tay Dịch Trạch Khải chỉ có bốn lá bài, mắt thấy sắp kết thúc thì Mạnh Như Yên lại hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Dịch Trạch Khải run rẩy: “Được, xin lỗi...”
Khuôn mặt Mạnh Như Yên hớn hở, trực tiếp tới một lá:
“Ai da! Tôi thắng rồi! Dán giấy dán giấy!”
Dịch Trạch Khải đứng mũi chịu sào, thành thành thật thật đưa đầu đến trước mặt Mạnh Như Yên.
Mạnh Như Yên cầm tờ giấy trắng, vui vẻ nói:
“Này thì cho anh dán em này!
Này thì anh vừa mới dán em này!
Khiến gương mặt thịnh thế xinh đẹp của lão nương biến thành xấu xí này!
Dịch Trạch Khải, xem em không dán c.h.ế.t anh đi!”
Lâm Tiêu ở bên cạnh không nhịn được cười:
“Anh Trạch Khải thật sự cưng chiều chị Yên Yên mà!”
Sắc mặt của Dịch Trạch Khải và Mạnh Như Yên đều đỏ lên.
“Nhỏ giọng xuống một chút, còn chưa công khai đâu đó!” Dịch Trạch Khải thấp giọng nói.
Người tiếp theo bị dán giấy chính là Mạc Vân Thiên, Mạnh Như Yên hưng phấn bừng bừng cầm dải giấy trắng, nhìn Mạc Vân Thiên rồi bỗng dừng lại.
Cũng không phải cô ấy có ý kiến gì với Mạc Vân Thiên, mà là lúc trước khi tham gia “Nữu Cỗ Lộc công lược”, công ty của Mạnh Như Yên không muốn Mạc Vân Thiên cũng tham gia diễn xuất, cũng từng uy h.i.ế.p để đoàn làm phim đuổi Mạc Vân Thiên đi.
Cuối cùng vẫn là đoàn làm phim đề cao thù lao phim của Mạnh Như Yên, công ty điện ảnh Thời Gian mới đồng ý cho Mạnh Như Yên tiếp tục tham gia diễn xuất.
Cho dù chuyện này cùng Mạnh Như Yên không có quan hệ trực tiếp gì, nhưng hôm nay cô ấy nhìn thấy Mạc Vân Thiên, vẫn có chút xấu hổ.
Hôm nay Mạc Vân Thiên có thể tham gia chơi chung với bọn họ, toàn bộ đều dựa vào cao thủ trâu bò Lâm Tiêu giật dây, nếu không Mạnh Như Yên cũng không chơi cùng với Mạc Vân Thiên.
Mạc Vân Thiên ngước mắt lên, ánh mắt có vài phần u ám:
“Mạnh lão sư, cô cứ dán lên là được rồi.”
Mạnh Như Yên đang suy nghĩ gì đó thì Hạ Trừng Trừng nhận lấy dải giấy trắng trong tay Mạnh Như Yên, lập tức dán lên cằm Mạc Vân Thiên:
“Ha, như vậy giống như một ông già!”
Mạc Vân Thiên sững sờ, không nghĩ tới Hạ Trừng Trừng lại đột nhiên xuất hiện.
Nhưng Hạ Trừng Trừng lại coi đây là chuyện cực kỳ bình thường, quay đầu vời trách móc Lâm Tiêu:
“Cô Lâm à, không phải cô nói sẽ giữ lại một chỗ cho tôi sao, sao lại bắt đầu nhanh như vậy chứ?”
“Đó đều do động tác của cô Hạ và Tạ lão sư quá chậm rồi nha!”
Lâm Tiêu chu cái miệng nhỏ lên:
“Vừa đúng lúc số người nhiều hơn, chúng ta có thể chơi Ma sói rồi!”
“Nếu cô Hạ đã tới thì tôi cũng không cần chơi nữa.”
Mạc Vân Thiên lui một bước.
Anh ta vốn dĩ bị Lâm Tiêu kéo tới để góp đủ số lượng, lúc này rời khỏi là thích hợp nhất.
Lúc Mạc Vân Thiên nói mình muốn rời khỏi, Hạ Trừng Trừng liền nghe được chung quanh có vài người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tại sao không chơi nữa chứ! Trò chơi Ma sói đương nhiên càng nhiều người càng tốt mà!”
“Anh Vân Thiên, một mình anh trở về phòng cũng không có việc gì làm cả, chơi cùng đi!”
Mạc Vân Thiên bị Lâm Tiêu nắm lại, tiến lui không được.
Thật ra phần lớn thời gian anh ta và đoàn làm phim này đều không hợp nhau, chỉ có Lâm Tiêu giống như một sợi dây, duy trì mối quan hệ yếu ớt giữa anh ta và đoàn làm phim.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]