Trợ lý Chu nói xong, chỉ vào một chiếc SUV màu trắng bên bãi đỗ xe.
Mười phút sau, Hạ Trừng Trừng cất trang bị xong, lên chiếc SUV kia.
Lúc xe rời khỏi núi Tam Nương Nương, vừa lúc đi ngang qua đoàn làm phim "Nữu Cổ Lộc công lược".
Tạ Tri Hành vẫn một mực nhắm mắt dưỡng thần, vừa lúc nghe được tiếng xe rời đi.
Thật ra anh có thể cùng Hạ Trừng Trừng xuống núi.
Thế nhưng anh không muốn đi cùng Hạ Trừng Trừng, cũng không muốn trải qua chuyện gì khác biệt cùng Hạ Trừng Trừng nữa.
Tạ Tri Hành có một loại cảm giác, có thể sau lần chia tay này, lần sau gặp mặt chính là ly hôn.
Sau đó có thể là người lạ.
Giống như vốn dĩ chính là hai đường song song không hề có quan hệ với nhau, bởi vì ngày ly hôn Tạ Tri Hành rất tò mò và khó hiểu về Hạ Trừng Trừng, đã dây dưa mấy tháng.
Đợi đến hôm nay bí mật mới được giải quyết, hai con đường lại một lần nữa, trở về song song.
Trên n.g.ự.c như bị đè một khối đá to, nặng nề, làm cho trái tim anh cũng chùng xuống.
Rõ ràng là bản thân anh sắp được tẩy trắng vui vẻ, nhưng Tạ Tri Hành cũng không vui vẻ nổi một chút nào.
Mạnh Như Yên kết thúc phân cảnh của mình, tiếp theo là phân cảnh riêng của Dịch Trạch Khải, cô có thể nghỉ ngơi thêm một chút.
Cô chú ý tới Hạ Hạ đã rời đi, trên ghế đạo diễn chỉ có bóng lưng cô đơn của Tạ Tri Hành, không nhịn được tiến lên, ngồi bên cạnh anh.
"Tạ lão sư, quả thật anh cũng không cần khổ sở như vậy."
Mạnh Như Yên an ủi:
"Hạ Hạ đồng ý ngủ với anh, chắc chắc cũng coi trọng mặt mũi của anh.
Nếu không, anh đến bệnh viện xem thử? Có lẽ vẫn còn cách chữa?"
Tạ Tri Hành: "...??"
Mỗi một chữ Mạnh Như Yên nói anh đều hiểu, nhưng vì sao đặt cùng một chỗ anh lại không thể lý giải được?
Tạ Tri Hành ngồi thẳng người, nhíu mày:
"Hạ Trừng… Hạ Hạ giải thích mối quan hệ giữa hai chúng tôi như thế sao?"
"Đúng vậy..."
Mạnh Như Yên có chút rối rắm, luôn cảm thấy lời này nói ra là đả kích tới lòng tin của người khác.
Hơn nữa còn là người đàn ông đẹp trai như Tạ Tri Hành, có chút không đành lòng!
Nhưng mà nhỏ không đau thì loạn kế lớn nha!
Mạnh Như Yên cắn răng:
"Tạ lão sư, đàn ông không được.
Nó không phải là một vấn đề lớn! Bây giờ kỹ thuật y học rất phát triển, anh cứ cân nhắc, đi bệnh viện kéo dài cái kia một chút, có lẽ Hạ Hạ sẽ thích!"
Tạ Tri Hành: "???"
Gân xanh trên trán Tạ Tri Hành đột nhiên nổi lên.
Tuy rằng Mạnh Như Yên ăn nói lộn xộn, nhưng đại khái anh đã hiểu rõ nội dung nói chuyện của Hạ Trừng Trừng và Mạnh Như Yên.
Tạ Tri Hành cắn răng:
"Hạ Hạ nói với cô là tôi không được, cho nên cô vẫn luôn giúp cô ấy trốn tránh tôi?"
Giọng điệu của Mạnh Như Yên rất nghiêm túc:
"Ừ! Dù sao chuyện t.ì.n.h d.ụ.c giữa hai người khá quan trọng trong tình yêu mà!"
Tạ Tri Hành: "..."
Đột nhiên có chút hối hận vì đã thả Hạ Trừng Trừng đi? Bây giờ đuổi theo còn kịp sao?
Mạnh Như Yên vốn dĩ còn muốn khuyên nhủ Tạ Tri Hành nhiều hơn, đạo diễn bên cạnh đã gọi Mạnh Như Yên muốn quay lại một cảnh quay ở vị trí, Mạnh Như Yên chỉ có thể buông tha đi tới hành lang.
Sau khi Mạnh Như Yên rời đi, trợ lý Chu đi tới bên cạnh Tạ Tri Hành, khom người thấp giọng nói:
"Tạ tổng, phu nhân đã rời đi, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, đường núi đã rất khó đi. Chúng ta có phải cũng nên rời đi trước hay không?"
Tạ Tri Hành gật đầu.
Hạ Trừng Trừng cũng không ở núi Tam Nương Nương, anh còn ở lại đây làm gì?
Anh đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Mưa nhỏ tí tách không biết từ khi nào đã biến thành mưa to, gió to gió lớn.
Mưa gió hỗn loạn, rửa sạch đất đá trên núi Tam Nương Nương.
Trời không còn mưa nữa, mà là cơn bão đang đến.
Lúc này, đoàn làm phim cũng quay xong cảnh cuối cùng trên núi, chuẩn bị thu dọn hiện trường rời đi.
Trong cuồng phong bão táp, đột nhiên truyền đến thanh âm ầm ầm, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía sườn núi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]