Mùa hè nắng nóng, cái nóng bao phủ cả Giang thành.
Tiếng quạt trong phòng giam vang lên, người bên trong mặc quần áo tù nhân mỏng manh, mồ hôi thấm ướt cả quần áo, dính nhớp vào da.
Diệp Thi Văn cuộn mình trong góc tối, không nhúc nhích.
Cô ta đã không tắm rửa một tuần, cho dù có cuộn tròn bất động, vẫn có thể ngửi thấy mùi chua từ cơ thể.
Kiếp trước, cô ta bị toàn bộ mạng bôi đen, bị Hàn Gia Lâm phỉ nhổ, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ…
Nhưng cũng không ngồi tù!
Chẳng qua là làm giả video scandal t.ì.n.h d.ụ.c của Hạ Trừng Trừng, dựa vào thế lực của nhà họ Hạ và nhà họ Hàn, chút phiền toái này cũng không giải quyết được sao?
Hàn Gia Lâm và Hạ Vĩnh Đức đang làm cái quái gì vậy!
Cửa phòng giam đột nhiên bị mở ra, một nữ cảnh sát đứng ở cửa:
"Số 220813, Diệp Thi Văn, đi ra ngoài một chút."
Diệp Thi Văn rốt cuộc đi ra khỏi phòng giam giống như phòng bằng sắt này, đi qua lối đi vừa hẹp vừa dài của cục cảnh sát, trong nháy mắt không khí trong lành trở nên lạnh lẽo, làm cho cô ta nhịn không được run rẩy.
Trong căn phòng, Hạ Vĩnh Đức ngồi ở bên kia, giữa hai người cách nhau một tấm kính.
Trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Thi Văn, Hạ Vĩnh Đức bất ngờ đứng dậy.
Vốn là người đàn ông trung niên khỏe mạnh, vậy mà bên tóc mai không biết từ khi nào có thêm mấy sợi tóc bạc.
Khuôn mặt kia già đi rất nhiều, rõ ràng mới năm mươi tuổi, dĩ nhiên còn có một chút cảm giác tang thương của một ông già chậm chạp.
"Ba…"
Trong nháy mắt nước mắt Diệp Thi Văn đã lưng tròng, nắm chặt micro đối thoại:
"Cầu xin ba đó! Mau cứu con ra đi!
Con thật sự không thể chờ đợi ở nơi này thêm một giây nào nữa!"
Nước mắt Hạ Vĩnh Đức cũng giàn dụa, hốc mắt đều đỏ lên.
Dù sao cũng là con gái của mình, làm sao có thể không đau lòng chứ?
"Văn Văn à, con ráng chờ một chút! Ba nhất định sẽ nghĩ ra giải pháp!"
Diệp Thi Văn không thể tin được:
"Dựa vào thực lực của nhà chúng ta còn có cả Hàn gia, còn không cứu được con sao?"
Hạ Vĩnh Đức thở dài, có chút hận sắt không thành thép:
"Đừng nhắc đến phế vật Hàn Gia Lâm nữa, ở thời khắc quan trọng này vậy mà lại cắt đứt quan hệ với Hàn gia!
Hắn thật sự cho rằng không có Hàn gia, người khác còn có thể cho hắn mặt mũi sao?
Nếu không phải bởi vì hắn đoạn tuyệt quan hệ với Hàn gia, ba đã sớm đưa con ra rồi.
Đợi khi con ra ngoài, mau chấm dứt với tên phế vật này đi!"
Ánh mắt Diệp Thi Văn lóe lên, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.
Rất nhanh, cô ta nhớ lại chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, vội vàng nói:
"Ba! Không thể cắt đứt với Hàn Gia Lâm được! Đối với con anh ấy rất quan trọng!"
Hạ Vĩnh Đức rất bất đắc dĩ:
"Nhưng Hàn phu nhân vốn dĩ không giúp đỡ con, một phế vật hoàn toàn dựa vào người nhà, có ích lợi gì chứ!"
Diệp Thi Văn im lặng một lát.
Hàn Gia Lâm không có Hàn gia quả thật không còn chỗ nào nữa, nhưng sau này cô thật sự có thể tìm được lựa chọn tốt hơn Hàn Gia Lâm sao?
Hay là... Diệp Thi Văn bất ngờ nhớ đến lần trước gặp được Tạ Tri Hành ở biệt thự Lâm Ngữ.
Trải qua hai đời, nhưng đối với Tạ Tri Hành cô ta biết rất ít.
Tạ Tri Hành đương nhiên là lựa chọn tốt hơn Hàn Gia Lâm, nhưng lại có quá nhiều nhân tố không thể khống chế.
Ít nhất, có kinh nghiệm ở kiếp trước, cô ta dám nắm chắc một trăm phần trăm, Hàn Gia Lâm đối với mình có thể trăm năm hòa thuận.
Nhưng đối với Tạ Tri Hành... Ngay cả năm mươi cũng chưa tới.
Suy nghĩ đến đây, Diệp Thi Văn hít sâu một hơi:
"Ba, con và Gia Lâm thật lòng yêu nhau, anh ấy lại vì con và Hàn gia cắt đứt quan hệ, chúng ta càng nên đối xử tử tế với anh ấy mới đúng!"
Hạ Vĩnh Đức nhíu mày, từ khi nào, mà Diệp Thi Văn cũng trở nên yêu đương như Hạ Trừng Trừng trước kia?
Tiểu tử thối Hàn Gia Lâm đã chuốc thuốc mê gì cho hai đứa con gái của mình vậy?
"Về phần Hàn phu nhân ở bên kia..."
Diệp Thi Văn tiếp tục nói: "Con đã có cách để bà ta tới cứu con."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]