Tiếng bạt tai tuy nhỏ nhưng âm thanh của nó vang vọng khắp đại sảnh Đường Các, khách hàng đang ăn trong đại sảnh không nhịn được đều ghé mắt qua nhìn.
Diệp Thi Văn khó tin ôm má bị đánh đến sưng đỏ của mình.
Người phụ nữ đứng trước mặt Diệp Thi Văn nhíu mày lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ta, lớn tiếng trách mắng:
"Con nhỏ điên khùng này đâu ra vậy! Cái miệng đúng là thối hết chỗ nói!"
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Hạ Trừng Trừng cũng sửng sốt, nhìn tay mình.
"Hệ thống, tôi vẫn chưa hề ra tay mà đúng chứ?
Có người làm như thế trước tôi luôn sao?"
Hệ thống:
"Tôi làm chứng, máy ảnh mini trên cổ của cô cũng làm chứng rằng cô vẫn chưa hề đánh người."
Hạ Trừng Trừng nghe vậy thở dài, đúng là có chút tiếc nuối.
Thật đáng tiếc!
Nếu không phải vừa mới làm móng tay, không muốn phải tốn tiền làm lại, cô sớm đã động thủ rồi!
Cuối cùng lại để cho người khác làm trước rồi!
Hạ Trừng Trừng ngước mắt lên, híp mắt, đánh giá người phụ nữ trước mặt Diệp Thi Văn.
Bóng lưng này hình như có chút quen thuộc.
Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, cao quý thanh lịch, trên cổ tay còn đeo vòng tay ngọc bích tím.
Ánh mắt Hạ Trừng Trừng sáng ngời, Trịnh Thanh?!
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Hạ Trừng Trừng còn chưa hỏi thì quản lý Đường Các phía sau đã đưa ra đáp án.
Anh thẳng lưng hướng về phía người phụ nữ rồi cung kính cúi đầu.
"Trịnh tổng!"
Hạ Trừng Trừng lập tức phản ứng lại.
Người phụ nữ ở Đường Các được quản lý gọi là Trịnh tổng, chỉ có thể là đại lão bản, người đứng sau Đường Các, hiện giờ là người nắm quyền ở Trịnh gia, Trịnh Thanh.
Trịnh Thanh lấy khăn tay ra, ghét bỏ lau bàn tay vừa tát mặt Diệp Thi Văn, quay đầu lại nhìn Hạ Trừng Trừng, giọng điệu lo lắng:
"Trừng Trừng, cô không sao chứ?"
Lúc trước Trịnh Thanh không biết thân phận của Hạ Trừng Trừng, chỉ biết cô họ Hạ, liền gọi cô là Hạ tiểu thư.
Lúc nãy đại khái đã nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Diệp Thi Văn, cô ấy lập tức đổi thành một gương mặt thân thiết, gọi cô là Trừng Trừng.
Hạ Trừng Trừng nghe thấy cô ấy hỏi, vội vàng đứng lên, thân thiện trả lời câu hỏi của Trịnh Thanh:
"Trịnh Thanh, tôi không sao đâu ~ cô trở về rồi!
Tôi vẫn còn nghĩ tại sao cô không đến, định đi đón cô!”
Trịnh Thanh đi đến bên cạnh Hạ Trừng Trừng, kéo tay Hạ Trừng Trừng:
“ Tôi vừa mới đưa Mỹ Huệ về nhà, cô không biết đâu, lúc nãy con bé làm ầm ĩ cả lên!
Mỹ Huệ chính là con mèo xem mắt Quang Tông hôm nay.”
Hạ Trừng Trừng an ủi:
"Mỹ Huệ ngoan như vậy, cô dỗ dành con bé vài câu thì con bé sẽ hiểu thôi!"
Trịnh Thanh gật gật đầu.
Chợt, cô ấy đưa mắt liếc nhìn Diệp Thi Văn đang khiếp sợ phía sau, không khách khí nói:
"Rốt cuộc người phụ nữ này là chuyện gì vậy? Cô biết không?"
Diệp Thi Văn che mặt mình, vẫn còn đang tiêu hóa lời của Hạ Trừng Trừng trừng và Trịnh Thanh nói.
Cô ta cũng đã hiểu được thân phận Trịnh Thanh, tự nhiên không dám nhiều lời nữa.
Hạ Trừng Trừng bất đắc dĩ nói:
"Cô ta là chị kế của tôi.”
Trong nháy mắt, Trịnh Thanh đã hiểu được, đã tới Giang Thành kinh doanh, vòng tròn hào môn ở Giang Thành sóng gió thế nào, không lẽ cô ấy không biết?
Cô ấy hừ lạnh một tiếng, không chút nể tình:
“Con gái của tiểu tam, cũng dám làm càn trước mặt thiên kim của chính thất sao?
Ai đã cho cô cái gan đó hả?!”
Diệp Thi Văn như bị sét đánh giữa trời quang.
Cho tới bây giờ, mọi người đều nhìn mặt mũi Hạ Vĩnh Đức, không ai dám ở trước mặt họ nói cô ta là con gái tiểu tam.
Cho dù có chút anti-fan bàn luận, nhưng nhanh chóng bị đè nén tin tức rồi.
Nhưng hôm nay, những lời này lại từ chính miệng của Trịnh Thanh nói ra!
Trịnh Thanh là ai?
Người thừa kế tương lai của hào môn Trịnh gia ở thành phố Cảng, ngay cả Hạ Vĩnh Đức cũng phải nể cô ấy vài phần!
Nhưng Diệp Thi Văn không thể cứ như vậy để cho người khác gọi mình là con gái tiểu tam được, vội vàng cãi lại:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]