Chương trước
Chương sau
Chương 128. -

 

---

Mạnh Hạo bắt đầu thu dọn căn hộ lớn.

Đây vốn không phải là công việc của anh, nhưng Mạnh Hạo thích dọn dẹp làm việc nhà.

Mỗi lần làm những công việc lao động lặp đi lặp lại này, đầu óc anh mới có thể trống rỗng, để anh suy nghĩ nhiều chuyện trong công việc.

Chuyện của Tề Bách, anh cần phải nghĩ cho thật kỹ.

Từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi đến phòng sách, sàn nhà vốn là một mớ hỗn độn dần trở về dáng vẻ ngăn nắp.

Mạnh Hạo đang dọn dẹp phòng sách của Tề Bách, tình cờ nhìn thấy tài liệu kia.

Anh nắm chặt tài liệu, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cổ họng như bị ai bóp chặt, rất khó chịu.

Trong lòng như có một giọng nói nói với anh: Mày không thể sai nữa, không thể tiếp tục sai …

Mạnh Hạo cắn răng, hạ quyết tâm, cầm tài liệu đi ra ban công, dùng tài khoản phụ gửi lời mời kết bạn cho máy nghiền dối trá.

Sau một vài giây, lời mời đã được chấp nhận.

Mạnh Hạo lập tức gọi điện thoại.

"Tôi có bằng chứng về việc Tề Bách biển thủ công quỹ, là lần anh ta dùng tiền để hối lộ tài khoản truyền thông vạch trần chuyện Kim Nhất Phàm là Trương Tam, tổng cộng hai mươi triệu.

Tất cả những bằng chứng này tôi có thể chụp ảnh gửi cho cô và để cô phơi bày chúng.”

Hạ Trừng Trừng nhận ra giọng nói của Mạnh Hạo, hơi kinh ngạc: "Vì sao?"

"Đây là việc tôi nên làm."

Mạnh Hạo dừng lại, rồi hỏi:

“Máy à, ở trong mắt cậu có phải cũng cảm thấy tôi giống Tề Bách.

Loại bỏ nguyên tác, ủng hộ đạo nhạc, là một người rất xấu xa?"

Hạ Trừng Trừng không trả lời.

Mạnh Hạo cười khổ:

"Nhưng mà, trước khi chuyện này bị phơi bày, tôi không biết Tề Bách mới là người thực sự đạo nhạc.



Tôi cũng thật lòng cho rằng, Tề Bách mới đúng, cho nên chúng tôi mới có thể dốc hết sức lực chèn ép Kim Nhất Phàm.”

Mạnh Hạo nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ bằng kính từ trần đến sàn, buồn bã nói:

"Gần đây tôi giúp các nghệ sĩ của mình đọc kịch bản, nhìn thấy một chuyện.

Lúc trước tất cả mọi người đều đồng ý với thuyết địa tâm*. Hơn nữa còn cho rằng Copernicus, người đưa ra thuyết nhật tâm là ma quỷ, đã thiêu c.h.ế.t ông.”

(*Thuyết địa tâm: thuyết thiên văn cổ đại, cho rằng trái đất là trung tâm của vũ trụ và đứng yên. Mặt trăng, mặt trời và các hành tinh khác quay xung quanh trái đất.)

"Cô cảm thấy giáo hội thiêu c.h.ế.t Copernicus là người xấu sao?

Nhưng lúc trước bọn họ cũng vì lợi ích của dân chúng, cho rằng Copernicus đang nói dối để lừa công chúng.”

"Giống như tôi lúc trước, cũng thật lòng cho rằng Kim Nhất Phàm mới là người đạo nhạc. Hành động của tôi chỉ là đang bảo vệ nguyên tác.”

"Thật may là cậu đã ngăn tôi lại, không để tôi làm ra chuyện gì hối hận hơn.

Nói thật, tại thời điểm này, mặc dù cậu đã lừa tôi, nhưng tôi cảm ơn cậu rất nhiều.

Vì vậy bằng chứng này, chính là sự đền bù cuối cùng và là sự chuộc lỗi của tôi.”

Hạ Trừng Trừng im lặng nghe Mạnh Hạo tâm sự, giọng điệu thành khẩn, có lẽ là chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.

Nhưng Hạ Trừng Trừng lại im lặng.

Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng:

"Anh nói rất hay.

Tuy nhiên theo thuyết nhật tâm, người bị thiêu c.h.ế.t là học trò của Copernicus, Bruno, nên lần sau đừng nói nữa.”

Mạnh Hạo: ???

Mạnh Hạo khiêm tốn nói: "Vậy Copernicus c.h.ế.t như thế nào?"

Hạ Trừng Trừng nói: “Chết già, hưởng thọ 70 tuổi.”

Mạnh Hạo: …

"Rất tốt "

Mạnh Hạo đột nhiên nở nụ cười:

"Một người kiên trì với chân lý, không thể bị giết!"

Không lâu sau khi Hạ Trừng Trừng trở lại Ngự Lâm Uyển, nhận được ảnh chụp màn hình các tài liệu biển thủ công quỹ của Tề Bách từ Mạnh Hạo.

Đồng thời, cô cũng nhận được bằng chứng của trợ lý Chu về việc Tề Bách trốn thuế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.