[Hài hước, sao chép thì có liên quan gì đến gia đình?
Ai nói người giàu thì không sao chép chứ?]
…
Tạ Tri Hành nắm chặt cổ tay của Kim Nhất Phàm, lắc đầu.
Anh biết tính cách của Kim Nhất Phàm, nhưng bây giờ không phải lúc.
Kim Nhất Phàm vẫn im lặng như cũ, không trả lời Tạ Tri Hành, cũng không trả lời Tề Bách.
Tề Bách lạnh lùng nhìn Kim Nhất Phàm.
Ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, giống như ngọn lửa đến từ địa ngục muốn đốt cháy cả người Kim Nhất Phàm.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy.
“Kim Nhất Phàm, thật ra tôi không để bụng chuyện cậu sao chép tác phẩm của tôi.
Nhưng mà tôi lại cảm thấy không phục!
Lúc ấy cậu có từng nghĩ đến vị trí thứ hai trong cuộc thi?
Vị trí thứ ba?”
“Bọn họ mới nên là quán quân của cuộc thi, là tồn tại đáng chú ý nhất trong cuộc thi lúc đó!
Nhưng cậu lại sao chép tác phẩm của tôi, cướp tất cả hào quang của bọn họ!”
“Đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ vô danh trong giải trí này!
Còn cậu thì sao? Sinh ra hào môn, năm năm sau đổi tên tiếp tục hô mưa gọi gió trong giới giải trí!”
“Cậu cảm thấy cậu xứng đáng với bọn họ sao?
Có xứng đáng với cuộc thi ca sĩ gốc không?”
Tề Bách cắn răng:
“Chỉ cần chưa c.h.ế.t thì tôi không thể để cho loại người sao chép đạo nhái như cậu tiếp tục ở trong giới giải trí này!”
Nói một tràng làm tất cả mọi người ở đây đều tỉnh ngộ.
Ngọn lửa trong lòng của bọn họ, ngọn lửa được gọi là công lý đã được thắp lên.
Đúng vậy, một kẻ đạo nhái dựa vào đâu mà có thể vui vẻ lăn lộn ở trong giới giải, còn có thể bước lên đỉnh cao như thế?
Đây là khiến lòng của những người đầy nhiệt huyết kia lạnh lẽo!
Giờ phút này, tất cả mọi người ở hiện trường dường như đều đứng về phía Tề Bách, ngay cả đạo diễn Du cũng quyết định ủng hộ Tề Bách.
Cho dù Tạ Tri Hành có tiền thì thế nào!
Đầu tư cho ông thì đã sao?
Ông cũng làm nội dung, ông biết tạo ra bản gốc không dễ dàng, vì vậy ông càng tôn trọng tác phẩm gốc.
Hệ thống gần như nổ tung:
“Ký chủ! Sao Tề Bách lại không biết xấu hổ như vậy!
Dám nói ra những lời đường hoàng thế này! Người sao chép rõ ràng là anh ta! Anh ta mới là tên chó đạo nhái kia mà!”
Kim Nhất Phàm ———
Kim Nhất Phàm có làm gì sai?
Sai ở chỗ cậu ấy quá ưu tú bị người ta sao chép?
Sai ở chỗ cậu ấy không có bằng chứng để chứng minh mình vô tội?
Cậu mới mới là người vô tội nhất thế giới!
“Không, tại thời khắc này, ở thế giới này, Tề Bách không phải kẻ sao chép, Kim Nhất Phàm mới đúng.”
Hạ Trừng Trừng chậm rãi nói.
Sự thật là gì? Không phải sự thật.
Trong mắt tất cả mọi người, bằng chứng chứng minh mới là sự thật.
Dù cho bằng chứng này cũng không đúng sự thật.
Kim Nhất Phàm tránh né Tạ Tri Hành, quay đầu nhìn Tề Bách.
Giờ khắc này, Hạ Trừng Trừng nhìn qua điện thoại di động đang phát sóng trực tiếp của đạo diễn Du ở bên cạnh, nhìn thấy vô số bình luận mắng chửi Kim Nhất Phàm.
Những lời tục tĩu, khó nghe không thể lọt tai đầy rẫy.
Kim Nhất Phàm lại không hề sợ hãi, cậu ấy nhìn thẳng Tề Bách, dáng người cao ngất, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Sau đó gằn từng chữ một, trong giọng nói mang theo sức nặng ngàn cân.
“Tôi là Trương Tam, nhưng tôi không có đạo nhái.”
Đột nhiên, Kim Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn Tề Bách, ánh mắt khinh miệt nở nụ cười châm chọc:
“Tề Bách, cả thế giới đều có thể mắng tôi, nhưng anh xứng sao?”
Trong khoảnh khắc này, Tề Bách kinh ngạc.
Bí mật mà anh ta che giấu trong lòng sáu năm đột nhiên d.a.o động.
Lục Yên Nhiên rất không phục, tiến lên nói:
“Kim Nhất Phàm! Rõ ràng cậu đã sao chép tác phẩm của anh Tề Bách, đâu ra mặt mũi mà nói như vậy...”
Tề Bách vội vàng kéo Lục Yên Nhiên lại.
Phát sóng trực tiếp cũng bị Tạ Tri Hành cho ngừng lại.
Tề Bách quay đầu nhìn Kim Nhất Phàm, giọng nói trầm thấp:
“Kim Nhất Phàm, chẳng lẽ cậu còn muốn vu khống là tôi sao chép của cậu sao?
Phải biết rằng “Truy mộng” ra mắt sớm hơn trận chung kết của Cuộc thi ca sĩ gốc nửa tháng! Tôi hoàn toàn không thể sao chép tác phẩm của cậu được!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]